Yêu là rơi vào một thế giới riêng biệt - nơi mà chỉ có trái tim mới có thể ngự trị. Hai tiếng "yêu thương" sẽ không phải tự dưng mà có. Mà nó là sự bồi tụ từ những nỗ lực và cố gắng. Yêu, tại sao lại khiến con người ta lưu luyến đối phương nhiều đến như thế? Phải chăng, tình yêu giống như việc chúng ta trúng phải bùa yêu, mãi mãi không thể nào dứt ra được? Giống như là một liều thuốc phiện, khi uống vào dẫu biết là độc nhưng vẫn không có cách nào buông bỏ, không uống, toàn thân lại ngứa ngáy không yên. Tình là mê luyến như vậy, liệu có ai có thể dứt ra khỏi lưới tình?
Mang tiếng yêu thương gửi trao vào cơn gió, đón nhận yêu thương bằng tất cả trái tim, như vậy, có phải là sẽ hạnh phúc hay không? Không phải là trời, cũng chẳng phải là đất, chẳng phải mặt trăng hay là mặt trời, họ đơn giản chỉ là những con người biết yêu thương. Yêu, cái cảm xúc dâng trào trong lồng ngực thật mãnh liệt. Ước muốn được yêu thương, khát khao được cùng người mà mình nhung nhớ bước tiếp, đó chính là ý nghĩa của tình yêu thương, là sức mạnh mạnh mẽ vô cùng nơi trái tim đang gào thét tiếng lòng. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng.