Đẩy cửa vào phòng, cẩn thận đỡ Sở Hi nằm xuống giường, Lưu Ly mới thở phào, trời lạnh thế này, hạ nhân chắc đã nghỉ từ sớm, Lưu Ly cũng không muốn làm phiền ai, may mà kế bên có một gian trù phòng nhỏ, giờ hắn không mang dược liệu theo, không nấu canh giải rượu được, chỉ có thể đun ít nước nóng uống tạm. Múc một bát nước sôi, khói bốc nghi ngút, rót đầy bình trà, lại đổ thêm một thau con nữa, rồi hắn bưng tất cả về phòng, băng qua đoạn đường gió tuyết dữ dội.
Trong phòng, Sở Hi tựa hồ đang ngủ, để mặc Lưu Ly lo liệu.
Trước tiên bưng cho hắn uống miếng nước trà nóng, rồi nhúng khăn lau mặt, cổ, tay, cuối cùng ngâm hai chân, xong xuôi rồi, Lưu Ly mới tự lau rửa qua loa, hắt nốt nước bẩn ra ngoài sân tuyết, rồi xoa xoa hai tay chuẩn bị lên giường ngủ.
“Sở Hi, Sở Hi…” Lưu Ly khẽ đẩy hắn, nhưng đẩy không nổi, chỉ còn cách thấp giọng gọi, muốn bảo hắn nhích vào trong nằm, để mình nằm phía ngoài, nửa đêm muốn uống nước hay đi tiểu còn đỡ được.
“Rượu…” Sở Hi ậm ừ một tiếng, rồi trở mình ôm choàng lấy Lưu Ly, môi bập bập áp tới yết hầu hắn, mút mút nuốt nuốt, như thể đương uống rượu vậy.
Lưu Ly chỉ thấy một phen nhột nhạt, nhịn không được vừa ngửa đầu khẽ cười vừa đẩy hắn ra: “Sở Hi, nằm lui vào trong đi.”
Mí mắt Sở Hi chậm chạp nhích lên, hé ra một tầng hơi nước phủ mờ, trông không rõ ràng, đôi con ngươi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099554/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.