Đường Tử Ngạo mang theo Đường Thiên Gia phi thân lên một gian nhà cách đó không xa, đứng từ trên nóc nhà nhìn xuống chỉ thấy cả một vùng mới đầu còn người len chật như nêm giờ đã thưa thớt hẳn, rất nhiều người đã tìm được bầu bạn đều cùng nhau vào các gian nhà quanh đó, những điểm sáng nến thoắt cái được thắp lên lập lòe, tràn đầy hàm ý ám muội.
Gió đêm thổi qua có chút lạnh, Đường Tử Ngạo kéo Đường Thiên Gia dựa lọt trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”
Thiên Gia lắc đầu, nhìn đám người bên dưới, giọng cất lên còn nghe rõ đôi phần hưng phấn chưa tan: “Không mệt, Đường Đường, ngươi xem bọn họ na, ngươi nói coi, bọn họ chắc chắn không phải người nước mình sao?”
Đường Tử Ngạo đáp: “Không phải, tới giờ ta chưa từng nghe nước ta có nơi nào thế này, kể cả phong tục hay phong thổ cũng vậy.”
Đường Thiên Gia vòng tay ôm chặt Đường Tử Ngạo, tự nhúc nhích tìm một tư thế thật thoải mái, hoàn toàn không chạm đến gió đêm: “Bất quá, bọn họ thực tốt a, cũng không gượng ép hay khách sáo như chỗ chúng ta, sống rất thoải mái, vui vẻ.”
“Gia Gia thích ở đây sao?”
“Ưm, rất thích, bất quá, chúng ta không hợp chỗ này a, Đường Đường khỏi lo lắng, ta không muốn ở lại đây đâu, chúng ta vân du tứ hải, chẳng phải còn được thấy bao nhiêu nơi giống thế này sao, nói không chừng còn nhiều phong tục tân kỳ đặc biệt, khoa trương hơn, chơi vui hơn ở đây nữa à… nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099558/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.