Khởi hành từ trong rừng, đi chừng hơn hai canh giờ thì tới cổng thành.
Thủ vệ ngoài thành đều không còn là những binh sĩ thủ thành thông thường mà là một đội cấm vệ quân mặc giáp chỉnh tề, bọn họ cũng không ngăn cảnh bách tính ra vào, nhưng một đội quân như vậy, toàn thân lộ vẻ nghiêm trang hệ trọng, tự nhiên khiến mọi người đi ngang qua đều nơm nớp e sợ, chỉ lo bất cẩn chọc giận các binh gia, không biết khi nào cây trường thương trong tay bọn họ kia sẽ đâm thấu thân thể mình.
Đường Tử Ngạo nắm tay Thiên Gia, hai người thong thả đi vào thành, tên thủ lĩnh quan quân nhìn lướt qua bọn họ, lại chăm chú quan sát một hồi, đầu mày dần dần nhíu chặt, thái độ có chút nghi hoặc nghiền ngẫm, mắt thấy hai người sắp qua cổng thành tới nơi, hắn há miệng tính cản lại, đột nhiên một chiếc xe đẩy hàng lọc cọc lăn tới xô vào hắn.
“Xin lỗi, quân gia, tiểu nhân chết tiệt!” Tên phu xe mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ phục xuống đất, dập đầu lia lịa. Hắn cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, đương đẩy xe đi đột nhiên cảm thấy cẳng chân tê dại, cả người ngã chúi xuống, đâm thẳng về phía quan quân kia.
“Hỗn đản!”
Khóe mắt Đường Tử Ngạo thoáng lóe lên, hắn ném nhánh cây còn lại trong tay xuống, đoạn nắm chặt tay Thiên Gia, cấp tốc lướt lên, lẫn vào người đi trên phố, đợi vệ binh nọ ngẩng đầu nhìn lại, đã không thấy tăm hơi bóng ảnh.
Hắn ôm Thiên Gia lạng lách qua những con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhằm hướng Đường phủ mà đi, trên đường lớn, người qua lại cũng rất thưa thớt, phố chợ từng vô cùng náo nhiệt giờ hầu như không người, thi thoảng có dân thường xuất hiện, chỉ thấy ai nấy mặt mũi khẩn trương, bước chân rón rén men theo tường biên, mà thường thường diễu trên đường đều là những đội binh sĩ mũ giáp trầm trọng, nặng nề.
Đại môn Đường phủ đóng kín, phiến cửa gỗ ám hồng sắc vẫn toát nguyên vẻ trang nghiêm túc mục, thị vệ đứng gác hai bên đã không thấy bóng dáng, bầu không khí tĩnh mịch bao quanh phủ ẩn ẩn hàm chứa nét dị thường. Ánh mắt Đường Tử Ngạo một phen trầm tối, bàn tay nắm tay Đường Thiên Gia càng siết chặt thêm, cước bộ cũng nhanh lên vài phần, vừa tiến tới gần cổng, hắn vòng tay ôm lấy Thiên Gia, phóng mình nhảy vọt qua tường biên, vào trong phủ.
Tuy Đường Tử Ngạo không thích nuôi nhiều người trong phủ, nhưng thường thường tới lui vẫn thấy được vài thị vệ, a hoàn qua lại, mà lúc này hai người phi thân vào trong rồi, cảnh sắc vẫn như trước, nhưng tuyệt không có một bóng người, sự yên ắng càng lúc càng lộ ra những tia bất thường.
Thiên Gia cũng có chút căng thẳng, hắn mở miệng, khẽ hỏi: “Cha, làm sao vậy?”
“Không việc gì, đừng lo lắng.” Đường Tử Ngạo nắm tay hắn đi về phía đại thính.
Bên trong cũng không có ai, hoàn toàn im ắng, Đường Tử Ngạo quét ngón tay trên mặt bàn, rất sạch sẽ, rõ ràng vẫn có người mỗi ngày lau dọn như trước. Tâm thần đã muốn khẩn trương của hắn mới thả lỏng được một chút, hắn quay sang bảo Thiên Gia: “Ra hậu viện tìm nương ngươi thôi, xem nàng còn trong phủ không.”
Băng qua con đường rải đá cuội đã đi không biết bao nhiêu lần, hoa sen trong hồ đã bắt đầu tàn, đài sen thấp thoáng lộ ra thanh tao quyến rũ, tiểu đình kế bên còn thấy rải rác những vỏ sen rơi trên đất, tựa hồ mới có người ngồi chỗ ấy ăn mà bỏ bẵng không dọn đi.
Đi qua dãy phòng ở trước kia, hai người cùng ngừng bước hướng mắt nhìn một thoáng, rồi lại tiếp tục tiến về phía hậu viện Tiết Uyển Nghi cư ngụ.
Gần tới nơi, Đường Tử Ngạo bỗng nhiên thở ra một hơi dài, hắn cảm giác được gần đó có người, mà không chỉ một người, hơn nữa thanh âm trò chuyện khá rõ, không hề có ý sợ người nghe được. Hắn nghe kĩ một hồi, là tiếng truyền ra từ tiểu viện dành cho a hoàn bên cạnh, mấy tiểu cô nương trong ấy đang vừa giặt đồ vừa tíu tít nói cười, vừa lúc một giọng nữ nhân chừng đứng đứng tuổi vang lên quở trách vài câu, tiếng rộn ràng mới dứt.
Đường Thiên Gia nghe không thấy, hắn nghi hoặc nhìn thần tình chuyên chú của Đường Tử Ngạo, lắc lắc tay hắn.
“Đừng sợ.” Đường Tử Ngạo nghĩ hắn lo lắng, liền vỗ vỗ đầu hắn, khẽ trấn an.
Tiểu viện của Tiết Uyển Nghi giờ này đương mở rộng cổng, Thiên Gia vì nóng ruột gặp nương hắn, càng cố sức lôi kéo Đường Tử Ngạo đi vào. Được vài bước, Đường Tử Ngạo khựng lại, ánh mắt lấp lóe lộ ra điều gì. Cửa phòng ở phía trong cũng không đóng, chỉ khép hờ có lệ, tiếng người nói chuyện bên trong rõ ràng đã cố tình hạ giọng, nghe kĩ còn ra vài phần thống khổ cùng âu lo, tựa hồ lẫn cả tiếng khóc nức nở.
Lúc này không mình Đường Tử Ngạo mà Thiên Gia cũng nghe thấy loáng thoáng, hắn vội vàng chạy ào lên, chỉ e nương bị ủy khuất sự gì, nhưng Đường Tử Ngạo vẫn đứng bất động, hắn căn bản kéo đi không được, chỉ biết ra sức túm cánh tay hắn, nháy nháy mắt liên hồi.
Thái độ Đường Tử Ngạo thoạt trông như đang rất do dự, hắn cúi đầu nhìn Đường Thiên Gia, đương định nói gì đó. Đột nhiên, trong phòng vọng ra tiếng bàn ghế va chạm thực lớn, liền tiếp sau là tiếng bình chén rơi vỡ xoảng xoảng, âm vang thanh thúy giữa tiểu viện vắng lặng bằng như kinh thiên động địa, Đường Thiên Gia biến sắc, tin tưởng nương hắn có chuyện rồi, há miệng chực kêu toáng lên.
Đường Tử Ngạo vội vàng che miệng hắn lại, xoay mũi chân phóng vụt đi, hai người thoáng cái đã rời khỏi chỗ ấy, tới một dãy hành lang cách chừng một dặm.
“Nương trong ấy…” Thiên Gia cuống quýt gỡ tay hắn ra.
Đường Tử Ngạo thở dài, lúc này mới hạ giọng giải thích: “Ngươi đừng vào, nương ngươi không sao.”
“Nhưng vừa xong cái tiếng…”
“Trịnh Viễn Kính cũng ở trong phòng.”
Thiên Gia ngây người, một hồi lâu mới có phản ứng, sắc mặt từ từ đỏ hồng, siết nắm tay nói: “Hắn khi dễ nương ta a?”
“Không phải, hai người đại khái đang thương lượng chuyện gì đó, lúc ấy, nương ngươi có lẽ bất cản té ngã, Trịnh Viễn Kính muốn đỡ nàng lại, nương ngươi không muốn để hắn chạm vào liền nghiêng người cố tránh đi, chắc vì vậy mới va vào cạnh bàn. Vừa rồi cửa chỉ hé một chút nên ta thấy không rõ lắm. Bất quá ngươi an tâm, nương ngươi rất an toàn.”
“Nga? Nga!” Gương mặt nhỏ bé ngơ ngẩn dần dần tinh nhanh trở lại, còn lộ rõ mấy phần mừng rỡ, kinh ngạc. Đường Tử Ngạo bật cười nhìn hắn: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát đã, chờ lại sức rồi nói chuyện sau.”
Trở về tiểu viện của bọn họ, Đường Tử Ngạo vào trù phòng trước, muốn tự tay nấu nước tắm. Mới kéo được một gàu nước giếng, từ dãy phòng nhỏ hơn kế bên đã có một người chạy ra, hắn sững sờ nhìn Đường Tử Ngạo một hồi rồi ngoạc mồm khóc tướng lên, quả thực kinh thiên động địa, hại Đường Thiên Gia đã nằm lơ mơ ngủ trên giường cũng giật mình tỉnh lại.
Thường Văn vừa quệt nước mắt vừa mếu máo: “Chủ tử… ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ô ô ô ô… ta còn tưởng ngươi không cần chúng ta nữa…”
“Lau mặt đi.” Đường Tử Ngạo chìa cho hắn một cái khăn đã nhúng qua nước giếng vừa kéo.
Thường Văn cầm khăn ra sức chà chà trên mặt, lại sụt sịt hít mũi: “Chủ tử…”
Mắt thấy hắn lại chực khóc đến nơi, Đường Tử Ngạo nghiêm mặt, húng hắng một tiếng, Thường Văn lập tức ngậm miệng, nuốt nước miếng, hai con mắt đỏ hồng như con thỏ vừa bị ức hiếp ghê gớm, hắn sấn sấn lại, chủ động giúp Đường Tử Ngạo nấu nước, bưng vào phòng.
“Nói đi, gần đây xảy ra chuyện gì phải không?”
Đường Tử Ngạo vừa hỏi một câu, Thường Văn quả nhiên đã như được cởi lòng cởi dạ, bắt đầu kể lể liên tu bất tận.
Nguyên lai, lệnh giới nghiêm trong thành không phải không có nguyên do, sự là bỗng nhiên có tin Hoàng đế sửa di chiếu, nói Thái tử vô năng, muốn truyền ngôi cho Nhị hoàng tử, nhưng bọn họ không có đưa ra chiếu thư đích xác, chỉ dựa vào lời nói miệng mà thôi, bởi vậy tin này vừa lan ra thì quan viên bách tính không một ai tin tưởng, nhất là mấy vị quan lại ít ỏi trung thành với Thái tử càng phản ứng kịch liệt.
Những ngày này, trên phố có rất nhiều quan binh đi tuần, thấy kẻ nào ghé tai châu đầu bàn tán đều bắt hết thảy, nhất thời, không ai dám ra cửa, càng không dám mở miệng nghị luận to tiếng về chuyện này. Đồng thời, quan quân cũng bắt đầu giám sát nghiêm ngặt các gia đình quan viên hay phú thương nghiêng theo Thái tử, Đường phủ cũng là một trong. Thường Văn và Tiết Uyển Nghi bàn bạc rồi quyết định đưa phần lớn thị vệ, nha hoàn tới một thành trấn khác, lánh tạm trong biệt viện của Đường gia, phòng khi hữu sự càng đông người càng liên lụy lớn.
Cứ như vậy, trong Đường phủ chỉ còn lại mấy người bọn họ cùng vài nha hoàn, thị vệ quyết không muốn rời đi.
Cuối cùng, Thường Văn ghé tai Đường Tử Ngạo, thì thào: “Thái tử trở về rồi, là đêm qua a, bên ngoài thành còn có ba vạn quân của hắn đương ẩn mình, cả cấm vệ quân trong cung cũng có năm ngàn người rải rác, Thái tử gia phỏng chừng ngày hôm nay sẽ ra mặt diệt trừ bè đảng Nhị hoàng tử và Lê quý phi.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Đêm qua Thái tử gia tới đây, hỏi một chút tình hình chủ tử rồi đi, ta nghe được có người tới truyền tin cho hắn, liền dỏng tai một chút a, hắc hắc~” Thường Văn gãi gãi ót, ngượng nghịu nói.
“Hôm nay sao?” Đường Tử Ngạo dõi mắt về phía Hoàng cung, hỏi.
“Ta cũng chẳng biết, chừng chừng vậy, nói chung, ngoài thành ba vạn người lận, có ít đâu, nhất định phải ra tay sớm sớm mới được, ta nghĩ rất có thể là hôm nay.” Thường Văn tiếp tục nói chắc nịch: “Nga, được rồi, Thái tử gia nói nếu ngươi trở về, hay nhất là tới tìm hắn ngay.”
“Ừm, ta biết rồi. Mẫu thân Gia Gia ngươi chiếu cố chu đáo chứ?”
“Đương nhiên rồi, phu nhân mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, có điều nàng thực lo lắng cho tiểu thiếu gia.”
“Không để ý thấy có gì bất thường sao?”
“Cái gì a?” Thường Văn mờ mịt hỏi lại.
Đường Tử Ngạo lắc đầu, công phu Trịnh Viễn Kính không tầm thường, phỏng chừng Thường Văn chưa tới gần hắn đã rời đi rồi, hôm nay hắn cũng vì tâm tư rối ren mới để hai người Đường Tử Ngạo đến cận kề như vậy mà không hề phát giác.
“Ta tắm xong rồi.” Đường Thiên Gia đứng dậy khỏi bồn tắm, hai vai trần lộ ra, nhoài người dựa vào thành bồn gọi.
Đường Tử Ngạo đi vào bế hắn ra, dùng khăn bao lấy rồi ôm hắn đặt xuống giường: “Ngủ trước nhé?”
“Ưm, ngủ một lát đã, ta mệt chết đi, đợi dậy rồi đi tìm Thái tử ca ca, không cho ngươi bỏ ta lại đi một mình đâu đó, ta dậy mà thấy ngươi đi mất rồi là tự ta đi à.” Đường Thiên Gia nằm ngã xuống giường, ngáp dài uy hiếp, thấy Đường Tử Ngạo nghiêm trang gật đầu rồi hắn mới nhắm tịt hai con mắt đã muốn ríu ríu từ hồi nào.
“Thường Văn, ngươi cũng đi nghỉ một lát đi, đợi ta sửa soạn xong, chúng ta phải vào Hoàng cung một chuyến.”
“Hơ, không đi luôn giờ sao?” Thường Văn đưa mắt nhìn Đường Thiên Gia đã chìm vào giấc ngủ, nhỏ giọng hỏi.
“Không, để cùng đi.” Ánh mắt Đường Tử Ngạo thoáng lấp lóe, kiên định bước ra cửa phòng.
“Nga, vậy chủ tử ngươi nghỉ ngơi đi.” Thường Văn biết ý đi ra ngoài, khép cánh cửa gỗ lại, để hai người một thân uể oải hảo hảo ngủ một giấc.
Hắn biết, tỉnh lại rồi, trước mắt sẽ là một phen mưa giông gió dữ. Tuy rằng trận giông tố này kỳ thực không mấy can hệ tới chủ tử nhà mình, nhưng bao năm dính líu lúc này cũng nên triệt để giải quyết rồi. Bằng không, ngày sau chỉ e cả cuộc sống bình lặng như một gia đình thường dân cũng khó mà có được.
Thường Văn lẩm nhẩm trở về gian phòng nhỏ kế bên, ngả lưng xuống chiếc giường gỗ con con, cũng nhanh chóng thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]