Đường Tử Ngạo nằm trên giường, trở mình mấy bận vẫn không dỗ được giấc ngủ, không phải hắn không mệt mỏi, nhưng trong lòng lo nghĩ bộn bề, khiến hắn vô pháp an tĩnh lại hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Sắc trời bên ngoài sáng tỏ, ngày đã lên cao, nhìn sao cũng thấy tiết trời rất đẹp, nhưng ngay giữa Hoàng cung cách đó không xa lại đang diễn ra một phen sóng gió kinh thiên động địa, đủ để xoay chuyển cả thiên hạ, khiến chúng dân không ai không canh cánh lo âu. Kẻ nào sẽ chiến thắng trong cuộc đấu này, kẻ nào sẽ chiếm được thiên hạ, sẽ tọa thượng vị trí tôn quý kia? Mà tương lai, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của hắn đều trực tiếp can hệ tới bách tính, tới quốc gia.
Đương nhiên, những sự này đều không phải nguyên do khiến Đường Tử Ngạo không yên lòng, hắn vốn không phải loại người bụng mang chí lớn, mỗi chút mỗi lo chuyện bao đồng, tâm hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức điều hắn canh cánh vỏn vẹn chỉ là cơn sóng gió lần này sẽ ảnh hưởng đến gia nhân và bao nhiêu thuộc hạ của hắn ra sao. Hắn chán ghét lối tranh giành, chà đạp lên số mệnh người khác để leo lên thượng vị, chán ghét tất cả những hệ lụy đang đe dọa phía trước.
Tựa như việc hắn mất đi hài tử đầu tiên của mình.
Mặc dù đã tìm được trở về, nhưng bao nhiêu dằn vặt, khuất nhục hắn phải hứng chịu có cách nào bù đắp được?
Đường Tử Ngạo cúi đầu nhìn hài tử vì uể oải mà đương ngủ thực say bên cạnh, đôi con mắt to tròn nhắm kín, phía dưới còn thấy được một quầng xanh nhàn nhạt thể hiện rõ sự mệt mỏi. Hai ngày nay, bọn họ hầu như không hề nghỉ ngơi, gấp gáp trở về cho sớm, hài tử này tuy thân thể không khỏe, lại luôn ưa làm nũng với mình, nhưng suốt dọc đường, hắn một câu than thở cũng không nói, chỉ một mực nắm chặt tay Đường Tử Ngạo, thậm chí còn có phần hăng hái hơn nữa. Thoạt nhìn như thể hài tử này dựa dẫm vào hắn, nhưng Đường Tử Ngạo biết, là chính hắn đang dựa vào Gia Gia, dựa vào niềm tin của hắn rằng mọi sự đều có thể cải biến, rằng bản thân mình thực sự có giá trị tồn tại trên thế gian này… rằng sẽ có một ngày, hai người có thể nắm tay nhau, cùng ngao du giữa Giang Nam thanh yên tế vũ, ngắm thả diều tháng ba, nhấm nháp vị trà thơm ngát, mãi mãi rời xa thế tục ồn ào.
Đại khái qua hai canh giờ, Đường Thiên Gia ngủ đến thiên hôn địa ám, bất quá trong tiềm thức hắn vẫn nhớ kĩ có nhiều việc nhất định phải làm, bởi vậy đã mơ mơ màng màng cựa mình thức dậy: “Cha, giờ nào rồi? Chúng ta có đi tìm Thái tử ca ca không? Hắn không việc gì chứ?”
“Ừm, giờ chúng ta đi, ngươi dậy rửa mặt cho tỉnh táo một chút.”
Hai người thu dọn xong, vừa bước ra đã thấy Tiết Uyển Nghi, nàng đương an tĩnh đứng bên cổng viện, ngẩng đầu nhìn mấy con chim nhỏ phía xa, nghe thấy tiếng cửa mở mới quay đầu lại, chỉ bước đến ôm chặt lấy Thiên Gia, hồi lâu không nói một lời.
“Nương, ta không sao, ngươi đừng lo lắng, cha rất lợi hại na, đời nào hắn để ta có việc gì.” Đường Thiên Gia vỗ vỗ lưng Tiết Uyển Nghi, rì rầm như đương dỗ dàng tiểu hài tử.
Nước mắt Tiết Uyển Nghi dần dần thấm ướt vai áo hắn, nàng cứ im lặng khóc như vậy, thân thể khẽ run run lên.
Thường Văn vừa từ căn phòng nhỏ kế bên đi ra, nhìn thấy cảnh tượng cũng lộ vẻ thương tâm, đứng ngây tại chỗ.
“Các ngươi muốn tới Hoàng cung phải không, đưa ta đi cùng.” Tiết Uyển Nghi ngẩng đầu, lau nước mắt.
Đường Tử Ngạo nhíu mày nhìn lại nàng.
“Ta sẽ không ngăn cản, bất luận kết quả thế nào, ta chỉ muốn gặp ca ca ta.” Đôi mắt nàng vẫn đỏ hồng, nhưng gương mặt ngẩng cao vô cùng kiên định.
“Ở đó giờ rất loạn, nếu Nhị hoàng tử thực sự đoạt được ngôi vị, tình thế càng khó giữ, để Thường Văn đưa ngươi lánh đi trước thì hơn.” Đường Tử Ngạo cự tuyệt. Hắn đối với nàng không có tình yêu, nhưng cũng không đành lòng để nàng bị nguy đến tính mạng.
“Hoàng thượng và Thái tử sẽ không dễ dàng bị hại như vậy, ta phải đi, mà nhất định phải đi ngày hôm nay.”
Tiết Uyển Nghi nắm chặt bàn tay, hai mắt ửng đỏ, kiên cường đứng vững mà ánh mắt tràn ngập vẻ yếu đuối pha lẫn nôn nóng hoảng loạn, bất quá nàng vẫn nhìn chăm chăm vào Đường Tử Ngạo, tuyệt đối không định lùi bước.
Đường Thiên Gia nắm tay áo hắn, gật gật đầu.
“Cha đồng ý rồi, nương, chúng ta không thể công khai vào cung, lặng lẽ lẻn vào mới an toàn, đã vậy, để cha đưa ta đi, rồi chúng ta tìm một người tới mang ngươi đi, có được không?” Ngay lúc Đường Tử Ngạo đang do dự Đường Thiên Gia đã mở miệng nói thay hắn, còn đặt thêm điều kiện.
Tiết Uyển Nghi gật đầu, chỉ cần để nàng đi, thấy Hoàng đế và Thái tử đều bình an, cũng nói được rõ ràng những điều vẫn giữ trong lòng, nàng đã không mong gì hơn.
“Na, Trịnh thúc thúc, ngươi công phu tốt như vậy, để ngươi mang nương ta đi nga, được không?” Đường Thiên Gia vừa cười vừa quay đầu lớn tiếng gọi về hướng tít xa, nếu không chú ý căn bản không thể nhận ra Trịnh Viễn Kính đang đứng đằng đó.
Trịnh Viễn Kính lúc này muốn rời đi cũng chẳng xong, hắn đứng ngây người, tiến thoái lưỡng nan, có vẻ ngượng ngùng vô cùng. Đường Thiên Gia chạy lại phía hắn, kéo hắn tới trước mặt Tiết Uyển Nghi, làm như không nhận ra sắc mặt nương hắn đã trắng bệch, vừa nói vừa cười hớn hở: “Này là được rồi, Trịnh thúc thúc ở đây rồi, là Thái tử ca ca nói ngươi tới bảo vệ nương ta ha, thiệt vừa vặn, chúng ta muốn vào cung một chuyến, vậy để ngươi mang nương ta đi a, cơ mà ngươi phải thật cẩn thận, nương ta mà ngã là không được na.”
Hai người thành ra đứng cứng đờ nhìn nhau, cùng một bộ dạng đầu gỗ, một hồi chẳng ai nhúc nhích, Đường Thiên Gia đã nắm tay Đường Tử Ngạo kéo ra ngoài viện, nghịch ngợm lè lưỡi, Đường Tử Ngạo chỉ bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu hắn.
Thường Văn cũng đi theo, có vẻ không hiểu đầu cua tai nheo gì sất, tròn mắt quay lại nhìn nam tử vẫn đương đứng thần người cùng phu nhân đằng sau, lại nói: “Chủ tử, giờ các ngươi đi e nguy hiểm lắm a.”
“Không việc gì, ngươi ở lại coi phủ cẩn thận, ở đây giao cho ngươi cả.” Đường Tử Ngạo phân phó hắn.
“Chủ tử yên tâm, ta thì không thành vấn đề. Cơ mà người kia là ai a?” Thường Văn hiếu kỳ đưa mắt nhìn trong viện lần nữa, nhịn không được hỏi tới.
Đường Thiên Gia bốp bốp vỗ vai hắn, ra bộ cao siêu nói: “Tiểu hài tử chớ đa tâm như vậy~”
Đại khái Tiết Uyển Nghi e bọn họ nổi ý nghi hoặc, rốt cuộc vội rảo chân đi tới bên cạnh Đường Tử Ngạo, nói: “Để ngươi đưa ta đi đi, vị kia đưa Tiểu Gia, ta là nữ nhân, e bất tiện.”
Thiên Gia đưa mắt liếc tới liếc lui, lại ỉu xìu tội nghiệp chạy qua nói với Tiết Uyển Nghi: “Nương, xin lỗi, đều tại ta, mỗi lần bị người khác đụng vô người lại nhớ đến khi trước bị giày vò ở nơi kia, nếu không phải vậy, ta cũng đâu muốn để nương phải tiếp xúc chút nào với người xa lạ.” Hắn nói dứt lời mới ngẩng đầu nhìn Tiết Uyển Nghi, chớp chớp con mắt, tuyền một bộ dạng chực rơi lệ: “Cứ để ta thử một lần vậy, ta không sao, ngươi đừng lo lắng, Trịnh thúc thúc, ngươi qua đưa ta đi a.”
“Đợi đã.” Tiết Uyển Nghi kêu lên, nhìn gương mặt Đường Thiên Gia trắng nhợt, tựa hồ sợ hãi vô cùng, bụng dạ nàng nhất thời rối bời, căn bản không nỡ để hài tử mình thương yêu tận cốt tủy chịu một tia ủy khuất, giờ nghe hắn nói vậy, nàng liền kéo tay hắn dúi vào tay Đường Tử Ngạo, sau rồi tự mình đi tới cạnh Trịnh Viễn Kính, lạnh nhạt nói: “Phiền vị đại hiệp này rồi.”
Trịnh Viễn Kính cũng không dễ chịu hơn, miệng hắn mấp máy muốn đáp một câu, nhưng rốt cuộc lời gì cũng thấy chẳng phải, chỉ ừ ừ một tiếng.
Bốn người không đi đường lớn, dọc đường im ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ thấy một đội quân binh mũ giáp diễu qua, tiếng giáp khua ồn ã.
Càng tới gần Hoàng cung, bầu không khí nặng nề càng dày đặc, cả Tiết Uyển Nghi không hề biết công phu cũng cảm nhận được luồng khí áp bách xoáy vào tâm phế, nàng nóng ruột thở gấp, bàn tay bất an vò chặt khăn lụa.
Không dùng xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, rẽ vào con hẻm nhỏ một hồi, Đường Tử Ngạo mở miệng: “Phía trước có vẻ bất thường, chúng ta phải nhanh lên.” Hắn nói rồi vòng tay ôm ngang thắt lưng Đường Thiên Gia, nhón chân nhảy vọt lên nóc nhà, lao đi không một tiếng động.
Trịnh Viễn Kính cũng giơ cánh tay cứng nhắc lên, hầu như khổ hình chậm chạp đặt ngang hông Tiết Uyển Nghi, cảm nhận được một sự rung động rất khẽ từ nàng, hắn cắn môi, dụng lực ôm siết lấy, tung mình vọt lên, đuổi theo sau.
Tới tường thành Hoàng cung, bên trong không hề có âm thanh chém giết kinh khủng như dự tính, ngược lại chỉ nghe bốn bề vắng lặng. Mà đứng ngoài nhìn quanh, tịnh không một bóng người.
Đường Tử Ngạo tiếp tục tiến lên, đến khi ngừng bước, hắn thấp giọng nói: “Chỗ này trong vòng một dặm không có người, từ đây đi vào, nhằm hướng đại điện, cố hết sức tránh đụng độ, nếu phát hiện Hoàng thượng và Thái tử hoặc gặp tình huống hệ trọng, cần báo hiệu cho nhau.”
Trịnh Viễn Kính gật đầu, đến lúc này, hắn cũng bất chấp dè dặt, trực tiếp giữ chắc thắt lưng Tiết Uyển Nghi, nhảy qua tường thành.
Đi không bao lâu thì đến con đường lớn dẫn vào đại điện, lập tức cảm nhận được mùi máu tanh nồng đặc trong không khí, tiếp tục tiến vào chỉ thấy thi thể la liệt trên mặt đất, tất cả đều là binh sĩ.
Có thây hai mắt vẫn trợn trừng, có thây tứ chi không còn đủ, máu thịt lẫn lộn bầy nhầy, đầu mình lăn lóc.
Một số kẻ, thành bại của họ phó thác phần nhiều vào sự hy sinh của người khác, mà kẻ quyền lực càng cao, mạng người thí vì hắn càng vô kể, Nhị hoàng tử, Lê quý phi, Lê thừa tướng, Thái tử, Hoàng thượng… đối với bọn họ mà nói, bất quá cuộc này chỉ là một phen tranh quyền đoạt lợi, mà đối với những binh sĩ kia, nghĩ đến kỳ cùng, họ chẳng có một chút can hệ gì, thế nhưng rốt cuộc vẫn cần bọn họ đổi sinh mạng để trận tranh đấu này kết thúc.
Sắc mặt Tiết Uyển Nghi thực trầm trọng, nàng nhìn những thi thể trên mặt đất, nét tuyệt vọng không ngừng cuồn cuộn trong đáy mắt, những người này, tuổi đều còn rất trẻ, có lẽ trong nhà còn thê tử vừa rước dâu cùng phụ mẫu cao niên đang chờ nhi tử trở về, hai chân nàng hầu như mềm nhũn không đứng vững nổi, móng tay vô thức bấm sâu trên cổ tay Trịnh Viễn Kính từ lúc nào.
“Đi thôi, vào đại điện xem sao.” Đường Tử Ngạo nói.
Đến ngay trước đại điện, bốn người đều cảm giác được những tiếng hô hấp nặng nề cùng âm thanh áo giáp va chạm rệu rã, không phải đang đánh nhau, xem ra đã đến hồi thu nhặt chiến trận.
Ngoài điện, chừng mấy nghìn người đứng giữa khoảng đất trống rộng lớn, khắp nơi đẫm máu, gương mặt ai nấy đều kiệt quệ xơ xác, những kẻ chiến thắng còn nhìn ra được vẻ thỏa mãn đắc ý, người ngồi người quỵ, không ai mở miệng nói lời nào. Khi bốn người bọn họ tiến vào, một tướng sĩ xem chừng là thủ lĩnh bước ra.
“Công chúa, Đường huynh, Thái tử điện hạ phái ta đợi ở đây.”
Người vừa nói là Thù đại tướng quân, thân cữu cữu của Thái tử, nhiều năm qua vẫn đóng ở biên quan, gương mặt có phần chất phác của hắn lộ ra nét nhẹ nhõm sau khi mọi sự đã xong xuôi.
“Bên trong thế nào rồi?” Đường Tử Ngạo hỏi.
“Nhị hoàng tử và Lê quý phi đều ở trong đó.”
“Hoàng thượng và Thái tử cũng vậy sao? Có thể vào được không?” Tiết Uyển Nghi có chút lo lắng lên tiếng.
“Có thể.”
Cửa đại điện đang để mở phân nửa, bốn người bước vào, đường lên trải thảm dài cũng loang lổ đầy máu tươi, hai bên binh sĩ đứng thành hàng cao ngất.
Hoàng thượng đang ngồi tại vị trí tối thượng, Thái tử đứng một bên cạnh hắn, mà quỳ gối trước mặt bọn họ chính là Nhị hoàng tử, Lê quý phi và Lê thừa tướng, cả ba người đều y sam xô lệch, bị binh sĩ trấn áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]