Nàng tên Doãn Nhược Hi, xinh đẹp tuyệt mỹ, ngây thơ trong sáng, yếu đuối lại quá tin người bởi thế mà đời nàng mới bất hạnh đến vậy. Vì sao hồng nhan thì luôn phải bạc mệnh, bi ai thảm thương như vậy. Đời nàng quá bi thảm, tưởng rằng được phụ thân yêu thương, tỷ muội hòa thuận, tướng công nuông chiều. Vậy mà, tất cả bọn họ đều bắt tay hãm hại nàng, đồng lõa với nhau dồn nàng đến đường chết. Người duy nhất tốt với nàng chỉ có mình nha hoàn Thúy Oanh, vì nàng mà thân thể bị ô nhục, vì nàng mà có thể chết cũng không nuối tiếc.
Đám vô lại đó thật dã man, hành hạ nàng không thương tiếc, nàng đối với chúng không tệ, quá tốt vậy mà lại đối xử với nàng như vậy, đánh đập nàng trở thành phế nhân, cắt lưỡi nàng trở thành kẻ câm, khắp mình đầy thương tích, nhục mạ nàng, cho nàng chứng kiến cảnh Thúy Oanh bị năm tên nô tài đùa giỡn. Thúy Oanh chết, cái chết thật thảm thiết, ngay khi cô trút những hơi thở cuối cùng chúng mới tha cho cô. Thật quá bỉ ổi. Nàng đã cắt hai bàn tay mình để thoát khỏi gông xiềng, lau máu trên mặt cô. Nếu như đời này được sống lại nhất định nàng sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm gấp nghìn lần món nợ máu ngày hôm nay.