Doãn Nhược Hi cườinhợt nhạt. Mặc kệ là đối xử với hạ nhân hay là đối mặt di nương thứ nữ,nàng đều lấy thái độ ôn hòa. Vốn là đích nữ cao cao tại thượng nhưngluôn mỉm cười nhẹ nhàng, hòa ái lại thân thiện nên càng làm cho ngườita có cảm giác dễ dàng thân cận.
Doãn Nhược Hi hơi liếc mắt nhìnKiều di nương. Kiếp trước trong lúc nàng khó khăn trắc trở Kiều di nương vụng trộm thăm nàng còn cho nàng tặng một chút bạc. Tuy rằng khôngnhiều lắm nhưng Doãn Nhược Hi đoán kia đã là hơn phân nửa vốn riêng củaKiều di nương.
Kiều di nương phát hiện Doãn Nhược Hi đang nhìnnàng, cười thân mật với Doãn Nhược Hi lại sợ bị Mễ thị phát hiện nhanhchóng quay sang chỗ khác.
Doãn Nhược Hi cười nhẹ, cũng không thèm để ý.
Mễ thị nhìn nhìn mọi người, khẽ gật đầu, “Đều miễn lễ vào đi thôi!”
Mễ thị nói xong tiến lên kéo tay Doãn Nhược Hi vô cùng thân thiết nói: “Hi tỷ nhi chắc là đi đường mệt mỏi rồi. Con về Tư Noãn các đi tắm nghỉngơi đi, mẫu thân phân phó phòng bếp chuẩn bị đưa tới cho Hi tỷ nhi mấythứ điểm tâm thích ăn. Cơm trưa cũng làm mấy thứ Hi tỷ nhi thích ăn rồibuổi tối mẹ con chúng ta lại cùng nhau dùng cơm được không?” Mễ thị nóixong thấy ánh mắt khâm phục đến hâm mộ của mọi người chung quanh rất làvừa lòng, nói tiếp: “Nếu không thì kêu tam muội con đi cùng con?”
Nhìn xem quả là kế mẫu thật tốt a.
Ai có thể ngờ lời ngon tiếng ngọt đó của nàng chỉ là vỏ bọc ngoài che đậy âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-dich-phi-dau-trach-mon/127367/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.