Nam tử mặc một bộ yphục đơn bạc thân hình gầy yếu đứng trong gió; gió thổi bay tóc hắn,tròng mắt mơ hồ hiện ra tơ máu, đôi môi trắng bệch, trước mắt là màuxanh của trời cao rộng lớn, ngũ quan tuấn tú nhưng bởi vì thất hồn lạcphách mà trở nên tiều tụy không chịu nổi.
Doãn Nhược Hi đi đếncách hắn mười bước chân thì dừng lại, thản nhiên nhìn Đoàn Tử Kỳ. Chínhlà nam nhân này làm hại nàng một đời, nhận hết khổ sở, Thúy Oanh bịngười cưỡng hiếp đến chết, nàng chết không nhắm mắt.
Mà đêm qua, hắn còn nằm ở trên người nàng, tùy ý hôn môi cắn cắn, Doãn Nhược Hi liền cảm thấy một trận ghê tởm.
Lúc này nàng đã thấy rõ ràng đầu sỏ gây nên mọi chuyện, về sau cũng khôngsợ trả thù sai người nên không có ý ở lại nữa liền xoay người rời khỏi.
Nhìn nữ tử thướt tha dịu dàng đi tới, dường như mang đến cảnh đẹp thơ mộngcủa trăm núi nghìn sông, vô hạn tình cảm dịu dàng ngọt ngào nhưng conngươi lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình, nhìn hắn phảng phất như người xa lạ, một người có tội đáng chết vạn lần. Đoàn Tử Kỳ chỉ cảmthấy ngực một trận đau xót, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay thậtsâu cắm vào trong lòng bàn tay. Còn tưởng rằng nàng nói cái gì đónhưng nàng lại cái gì cũng đều không nói liền muốn quay đi làm Đoàn TửKỳ quýnh lên: “Doãn cô nương, ta...”
Đêm qua ngay từ đầu đúng là Doãn Nhược Hi không thể sai được, bởi vì trước khi tắt đèn, hắn còn cẩn thận nhìn qua khuôn mặt khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-dich-phi-dau-trach-mon/127366/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.