Nhược gia không có con trai, chỉ có hai đứa con gái. Vì thế đặt hết tín nhiệm vào hai đứa con của mình. Nhưng là, đứa con gái đầu lòng, Nhược Nguyệt Vân, khiến lão vô cùng thất vọng. Nhan sắc không những không hơn người mà cầm kì thi họa cũng không tinh thông món nào. Dân chúng trong thành đều truyền tai nhau: “Đại tiểu thư Nhược gia là một kẻ phế vật!” Bù lại, lão vẫn còn đứa con gái thứ hai, Nhược Hi Nhã. May mắn nhan sắc nàng ta diễm lệ đoan trang, cầm kì không một ai sánh bằng, không hề khoa trương khi nói nàng ta là đệ nhất tài nữ của Bạch Vân quốc. Hai đứa con gái là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Một là phượng hoàng kiêu ngạo, một là con chim trĩ làm ô nhục gia tộc. Tất nhiên cách đối đãi phải khác nhau rất lớn. Nhược Nguyệt Vân tình cờ gặp hắn, đem lòng si mê quyến luyến. “Từ trước đến nay ta chưa từng yêu ngươi, đừng vọng tưởng!”
Nàng thấy rất nhục nhã, Phụ mẫu không thương, muội muội rắp tâm hãm hại, nay người nàng yêu cũng khinh thường nàng. Vậy... nàng sống để làm gì nữa? Chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Sẽ được giải thoát... Nàng quyết định kết liễu mạng sống của chính mình, kết liễu mười sáu năm sống không bằng chết. Nhưng nàng lại trùng sinh, ông trời chẳng lẽ muốn người ta đày đọa lại nàng? Không, nàng sẽ không để cho chuyện đó tiếp diễn nữa!