"Nhi nữ Nhược Nguyệt Vân kính chào phụ thân, mẫu thân!"
Nhược Nguyệt Vân mỉm cười ấm áp, tự động bỏ qua ánh mắt không mấy thân thiện của bọn người Nhược gia.
Vốn dĩ không thèm để ý Nhược Nguyệt Vân nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đang tối dần của huynh đệ Thương gia, Bạch Chu Ngọc đành cắn răng giả bộ làm người mẹ tốt.
"Vân nhi, nương rất nhớ con!"
Có trời mới biết Nhược Nguyệt Vân buồn nôn đến mức nào!
Dù trong lòng đã lạnh hơn cả băng tuyết nhưng nàng vẫn nở ra nụ cười cực kì rực rỡ, "Nương vẫn cứ thích nói đùa. Người làm sao có thể nhớ con!"
Đúng như dự đoán, gương mặt bà ta bỗng chốc cứng đờ, tái đi vì thẹn, vì giận.
Nhược Hi Thái phẫn nộ quát: "Đây là thái độ của ngươi dành cho mẫu thân mình hay sao!"
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào khuôn mặt nhăn nhó của lão ta. Nhược Hi Nhã điềm nhiên thưởng trà, khóe môi nhẹ nhếch chờ đợi bộ dáng khúm núm, sợ sệt của nàng.
Đúng theo ý của Nhược Hi Nhã, bờ vai nàng dần dần run, run rẩy đến mức tưởng chừng như nàng sắp ngã quỵ. Ý cười châm chọc trong mắt Nhược Hi Nhã ngày một hiện rõ. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu....... cười đến điên cuồng!
Thì ra nàng run vì cười!
Tất cả ngơ ngẩn vì tràn cười của nàng.
"Nhược lão gia, Nhược phu nhân, các người thử hỏi đã có bao giờ hai người đối xử với ta như một đứa con thật sự?"
Giọng nói vẫn thản nhiên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ke-mau/2370846/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.