Chương trước
Chương sau
Không ngoài dự tính, quả nhiên ngay sau khi Nhược Hi Nhã tỉnh dậy, thuật lại tất cả quá trình mình bị "dọa ma", Bạch Chu Ngọc tức giận đùng đùng liền dẫn theo hai tì nữ chạy đến tìm nàng tính sổ.

"Nhược Nguyệt Vân ngươi mau mở cửa cho ta!" Chậc chậc, nộ khí thật lớn, biết đâu bà ta sẽ lôi nàng ra lột sạch da cũng không chừng!

Nhược Nguyệt Vân cười khẩy, tay gấp gáp mở cửa đến độ có chút rối loạn. Nàng run rẩy không phải bởi vì sợ hãi mà run rẩy vì hưng phấn! Thật muốn xem nét mặt méo mó dữ tợn của mẫu thân đại nhân!

Bất ngờ hai thị nữ bên cạnh Bạch Chu Ngọc xông đến, kiềm chặt hai cánh tay của nàng. Không để Nhược Nguyệt Vân kịp la lên, Bạch Chu Ngọc đã tiến tới tát mạnh vào má trái của nàng một cái thật kêu.

Khóe môi bật ra ít máu tươi, má trái đau rát không thôi khiến cho Nhược Nguyệt Vân càng tỉnh táo, càng thấm thía cái lạnh lùng, tuyệt tình của thân mẫu. Trái tim không khỏi có chút đau nhức.

"Thật oan uổng quá nương! Con không làm gì đáng để bị đánh như thế đâu!" Nhược Nguyệt Vân nghiêng đầu, mắt phượng cong cong mang theo nhàn nhạt giễu cợt.

Bạch Chu Ngọc nhìn vào đôi mắt kia, chợt có chút hoảng hốt, trầm giọng quát: "Ngươi còn dám nói không có làm gì! Ngươi hại Nhã nhi hoảng sợ thế kia, không đánh chết ngươi là may mắn rồi!" 

Nhược Nguyệt Vân đau đớn tột cùng, mái tóc một mực rủ xuống che phủ gương mặt, làm cho Bạch Chu Ngọc không nhìn ra được nét mặt của nàng.

"Nương, người có yêu con không? Có thật con là nữ nhi thân sinh của người không?" Giọng nói tựa nghẹn ngào tựa oán trách the thé vang lên, nhất thời cả bầu không gian im ắng đến đáng sợ.

Bạch Chu Ngọc lạnh mặt, dùng tay bóp chặt cằm của nàng: "Điều hối hận nhất cuộc đời ta là đã sinh ra ngươi!"

Nhược Nguyệt Vân bừng tỉnh, khóe môi kéo lên độ cong tuyệt mỹ, tâm đã lạnh nay lại càng lạnh thêm.

"Tốt! Câu trả lời thật hay!" Máu tươi sôi sục cơ hồ muốn tuôn trào ra khỏi cơ thể, Nhược Nguyệt Vân nhoẻn miệng cười duyên. Nụ cười tựa ma quỷ đến từ địa ngục, chỉ sợ khi nhìn thấy, Bạch Chu Ngọc sẽ hối hận khi thốt lên câu nói vừa rồi.

------tuyến phân cách-------

Cảnh vương phủ......

"Bẩm vương gia, thuộc hạ... thuộc hạ không điều tra được gì!" 

Đùng!

Nam Cung Ngạo tức giận đập bàn, ưng mâu rét lạnh cơ hồ muốn đông chết tên thị vệ trước mặt.

"Chỉ là một nữ nhân mà ngươi cũng không điều tra được. Nam Cung Ngạo ta không nuôi thứ vô dụng như ngươi!"

Tên thị vệ kia run rẩy quỳ sạp dưới đất, "Vương gia, Nhược Nguyệt Vân suốt mười mấy năm không rời khỏi căn nhà kho đó thì làm sao thuộc hạ có thể điều tra được? Hơn nữa người đời đồn đãi nàng ta tầm thường vô dụng, làm sao có nhan sắc tựa thiên tiên như ngài nói."

Nam Cung Ngạo biến sắc, "Ý của ngươi là nói bổn vương bịa đặt?"

"Không! Thuộc hạ không...  Á!" Không để hắn nói hết câu Nam Cung Ngạo đã xuất ra chưởng lực, trực tiếp đoạt mạng của hắn.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận Nam Cung Ngạo có chút đắn đo suy nghĩ, nếu như mỹ nữ hắn gặp quả thật là Nhược Nguyệt Vân thì rất tốt, nhưng nếu đó chỉ là một kẻ giả danh có âm mưu thì không phải hắn đã mắc bẫy rồi sao.

Chi bằng như thế này.... 

Nhược phủ ------

"Lão gia!" Tổng quản Đinh hớt ha hớt hải chạy vào sảnh chính, miệng không ngừng hét to gọi Nhược Hi Thái.

"Sáng sớm ngươi ồn ào cái gì." Bởi vì bị phá giấc ngủ ngon cho nên Nhược Hi Thái cực kì không vui, khuôn mặt nhăn nhúm thành một đoàn, uể oải ngồi xuống ghế.

Tổng quản Đinh gấp gáp dâng lên hai bức thư phẳng phiu, đẹp đẽ, trông quá có vẻ rất quan trọng.

"Này là..... " 

"Là hôn thư!"

Nhược Hi Thái buồn chán ngáp to một cái, phẩy phẩy tay ý bảo tổng quan Đinh mang chúng lui xuống.

"Chỉ có như thế mà ngươi la ầm cả lên, cái này chẳng có gì lạ, từ lúc Nhã Nhi trưởng thành đến nay có biết bao nhiêu lá thư như thế này rồi!"

Tổng quan Đinh có chút bực bội với Nhược Hi Thái, "Lão gia, khoan đã, ngài mau xem, hai lá này hoàn toàn khác nha, một là của Thương gia, một là của Cảnh vương gia!"

"Cái gì?!" Nhược Hi Thái vừa nghe đến ba chữ "Cảnh vương gia" thì tỉnh ngủ hẳn, vội vàng giật lại lá thư trên tay tổng quản Đinh.

Bạch Chu Ngọc vừa bước ra trùng hợp nghe được liền hứng khởi chạy đến xem.

"Lần này Nhã nhi chúng ta biến thành phượng hoàng thực rồi!"

Thấy hai ông bà chủ vui đến mức bỏ qua cả thư của Thương gia thì lão tiếc nuối không thôi. Phải biết Thương gia tuy không có địa vị trong triều đình như Cảnh vương nhưng cũng là một thế gia giàu sang bậc nhất kinh thành. Hơn nữa cả bốn công tử Thương gia ai cũng dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, không hề thua kém Cảnh vương gia. Vậy mà.... 

"Lão gia, ngài không tính xem hôn thư của Thương gia sao?"

"Đưa ta xem." Bạch Chu Ngọc không kiên nhẫn giật lấy, vốn tính đọc qua loa chiếu lệ, nhưng mà không thể không đọc lại lần thứ hai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.