Nàng vốn bảo Uyên nhi trang điểm đơn giản cho nàng là được, nhưng nàng ta nhất định không chịu.
"Phu nhân nhất định phải ăn vận thật xinh đẹp, cho bọn người Nhược gia hối hận đến chết đi." Uyên nhi càng nói càng hăng, nhanh nhẹn búi cho nàng một búi tóc trang nhã.
Nàng cười nhưng không nói thêm gì.
Uyên nhi bước vào phía trong chọn y phục giúp nàng, rất nhanh sau đó đã mang ra một bộ bạch y thanh nhã.
Mặc dù nàng có rất nhiều trang phục có sắc trắng như thế nhưng nàng chưa nhìn thấy qua bộ này. Nhìn kĩ sẽ thấy bộ này đẹp hơn những y phục của nàng rất nhiều. Chất liệu vải trơn nhẵn, nhẹ tênh tạo cảm giác mát mẻ. Đường may tinh tế hơn hẳn y phục thông thường.
"Bạch y này ở đâu mà có?" Nhược Nguyệt Vân nhíu mày hỏi.
"A, là của tam thiếu gia tặng cho phu nhân." Uyên nhi nhanh nhẹn trả lời, nhưng sau đó, như đã nhớ ra điều gì, nàng ta hoảng hốt xua tay, "Không phải! À, là do nô tì sai người đi may cho phu nhân!"
Nhược Nguyệt Vân híp mắt nguy hiểm, đem mặt mình áp sát vào mặt Uyên nhi, thái độ uy hiếp cực kì rõ ràng.
Uyên nhi khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh rơi như mưa. Cuối cùng vẫn phải cúi đầu khai thật.
"Là.... là của tam thiếu gia."
Nhược Nguyệt Vân lúc này mới chịu giãn khoảng cách ra một chút, nhưng ánh mắt nguy hiểm vẫn còn đó.
"Tại sao ngươi nói dối ta?"
Uyên nhi ủy khuất cắn cắn môi dưới: "Không phải Uyên nhi muốn gạt phu nhân, chỉ là tam thiếu gia có dặn tuyệt đối không để người biết cái này là của thiếu gia."
Nhược Nguyệt Vân có chút không hiểu: "Tại sao không muốn ta biết?"
"Thiếu gia nói phu nhân không thích thiếu gia, nên quà thiếu gia tặng người cũng sẽ không nhận." Uyên nhi thấp thỏm quan sát biểu cảm của nàng. Chỉ thấy Nhược Nguyệt Vân yên lặng không đáp, nên nàng ta vội vàng nói tiếp.
"Thương Phong thiếu gia biết hôm nay phu nhân phải trở về Nhược gia lại mặt nên đã cố tình tặng cho người bộ y phục đẹp như thế. Phu nhân, van xin người, đừng phụ lòng tốt của thiếu gia!" Uyên nhi như chực khóc, thống thiết cầu xin nàng.
Nhược Nguyệt Vân mỉm cười, cốc yêu Uyên nhi: "Cái nha đầu này, ngươi xem ta có phải loại người máu lạnh như thế không?"
Uyên nhi nhanh chóng nín khóc, vui mừng hò reo: "Phu nhân là người tốt nhất a!"
Nhược Nguyệt Vân bị Uyên nhi ôm lấy bất ngờ, suýt chút ngã ngửa ra phía sau. Nhưng nàng chỉ cười, không trách mắng gì cả.
"Vậy ngươi cảm tạ hắn giúp ta."
Uyên nhi chu môi làm nũng: "Phu nhân phải đích thân đa tạ mới chân thành. Nha nha nha~~~"
Nàng hết cách, đành phải gật đầu chấp thuận.
Uyên nhi nhảy lên hoan hô, trông vẻ mặt cực kì vui vẻ.
Ở bên ngoài Thương Vũ mất kiên nhẫn nói vọng vào: "Di nương à, nàng chuẩn bị lâu quá rồi đấy."
Không có ai trả lời, chỉ có cánh cửa dần dần mở ra.
Thương Vũ cùng Thương Dạ nhìn thấy người bước ra liền ngây người, quên cả hô hấp: Tóc đen như thác dài đến thắt lưng, làn mi liễu, mắt phượng trong suốt, làn da mịn nhẵn như ngọc, môi anh đào nhỏ nhắn không tô mà hồng, kiều diễm uyển chuyển, sợi tóc mai theo gió mềm mại lướt trên mặt, thêm vài phần phong tình mê người, đôi mắt linh hoạt thông minh chuyển động, một thân váy dài màu trắng thuần, eo nhỏ thắt chặt, đẹp không tì vết, đẹp thanh thoát không vương khói lửa nhân gian, giống như tiên tử!
Uyên nhi vô cùng hài lòng với thái độ của hai huynh đệ Thương Vũ, hất cằm hãnh diện: xem đi, là chủ tử của Uyên nhi đó nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]