

Cố Vân Cương kịp thời chạy đến, cứu được Khương Mộ Vũ đang treo trên xà nhà.
“Sao nàng lại ngốc như vậy!” Sự kiềm chế suốt mấy tháng tan vỡ hoàn toàn, hắn ôm chặt nàng ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Vết hằn đỏ trên cổ Khương Mộ Vũ đáng sợ, nàng ta gục đầu trên n.g.ự.c hắn, nước mắt giàn giụa, “Tại sao chàng lại đến cứu ta… Cứ để ta, để ta cùng nghiệt chủng này c.h.ế.t đi cho sạch…”
Ta siết chặt phong thư tuyệt mệnh nhặt được trên án thư, ngón tay lạnh băng, ngay cả cửa miệng cũng đắng chát. Từng chữ trong thư như m.á.u nhỏ ra, nói nàng ta lỡ mang thai, tự biết có lỗi với ta, cũng không muốn khiến Cố Vân Cương khó xử, chỉ còn cách c.h.ế.t đi.
Thật trùng hợp, ngay lúc nàng ta treo cổ thì Cố Vân Cương vừa bãi triều về nhà, kịp thời cứu được người như một cơn mưa rào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.