Nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, khớp xương trắng bệch, sắc mặt khó coi vô cùng. Vài lời này, nện vào đầu hắn khiến tai hắn ong ong. Hắn chợt nhận ra, hắn đã oan uổng cho Chu Trầm Bích. Hắn phải đi tìm nàng!
Đúng lúc này, hạ nhân đến biệt trang trở về, mặt mày ủ rũ: “Đại nhân… Phu nhân căn bản chưa từng đến biệt trang…”
Đồng t.ử Cố Vân Cương co rút lại, trợn tròn mắt không thể tin được. Một nỗi hoảng loạn chưa từng có tức khắc nhấn chìm hắn, trái tim chợt đập mạnh một cái. Không đến biệt trang, vậy nàng có thể đi đâu? “Tìm!” Giọng hắn khản đặc, mang theo sự run rẩy mà chính hắn cũng không nhận ra.
Toàn bộ người trong phủ của Cố gia đều được phái đi, gần như lật tung kinh thành lên tìm kiếm, nhưng không thu được gì. Cuối cùng, một vị tiểu quan giữ cửa thành mang tin đến, Chu Trầm Bích đã cầm Lộ Dẫn rời khỏi thành.
Quản gia đi tới, bưng một chiếc hộp: “Đại nhân… Trong phòng phu nhân, phát hiện ra cái này, còn có bản sao của thư phóng thê.”
Cố Vân Cương chợt vồ lấy chồng văn thư, ngón tay run rẩy, lật từng tờ từng tờ xem qua, đó là những khế đất mà ngày đó nàng đã đưa cho hắn ký… còn tờ cuối cùng, hắn thậm chí còn chưa từng nhìn qua một lần. Thư phóng thê.
Trước mắt Cố Vân Cương tối sầm, hắn gào lên khản cổ: “Chuẩn bị ngựa!”
Khương Mộ Vũ loạng choạng đuổi theo, nước mắt rơi trên phiến đá xanh: “Phu quân! Chu tỷ tỷ đã cam tâm thành toàn cho chúng ta, nàng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-bich-mo-bat-quy/5045829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.