14.
Cố Vân Cương từ trước đến nay vẫn là công t.ử thế gia như lan chi ngọc thụ. Chưa từng thấy hắn ra nông nỗi này.
Hắn đứng dưới hành lang, một thân áo tù dơ bẩn đen tối không nhìn rõ màu gốc, gầy gò đi nhiều, y phục trống rỗng treo lỏng lẻo trên người, tiều tụy chỉ còn da bọc xương. Khí phách sắc bén nơi mắt mày đã bị mài mòn, chỉ còn lại sự ảm đạm trầm lắng.
Hắn nhìn thấy ta, đôi mắt vô hồn chợt sáng lên một cái. Kinh ngạc, cuồng hỷ, hoài niệm, và cả nỗi đau đớn sâu sắc.
Thời tiết đầu Xuân vẫn còn lạnh lẽo, hơi thở phả ra cũng mang theo sương trắng. Truyện do nhà Trạm Én Đêm dịch và đăng duy nhất trên MonkeyD, nếu thấy ở nơi khác có nghĩa là bọn nó ăn cắp. Lão phu nhân thấy ta đột nhiên dừng bước, nhìn theo ánh mắt ta, giải thích: “Chu nương t.ử không cần bận tâm. Đó là phạm quan (quan phạm tội) bị lưu đày từ kinh thành đi đất Thục (Tứ Xuyên),đi ngang qua Cửu Hoa, vốn dĩ phải đến trạm dịch, nhưng hai ngày trước bị lũ quét trên núi cuốn trôi, không còn cách nào, đành phải tạm giam giữ ở nha môn canh chừng, hai ngày nữa sẽ đi.”
Bà từ ái cười: “Chúng ta vào trong đi, đừng để người không liên quan làm mất hứng. Mau nói cho ta nghe, gần đây lại có thêm mẫu hoa văn mới mẻ nào?”
Ta thu lại ánh mắt: “Lão phu nhân, xin mời đi trước!”
Lão phu nhân rất hoạt ngôn, trò chuyện suốt cả nửa ngày. Lúc ta bước ra, dưới hành lang đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-bich-mo-bat-quy/5045830/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.