Ngày trước hắn bệnh nặng sắp c.h.ế.t, ta không sợ hắn c.h.ế.t không sợ hắn tàn, không chút do dự gả cho hắn. Nhưng bây giờ, đường Thục gập ghềnh, núi cao đường xa, ta sẽ không còn đồng hành cùng hắn nữa.
Thân hình Cố Vân Cương chao đảo một chút, sắc m.á.u trên mặt từng chút một rút đi, lặng im nửa khắc, khản giọng: “… Bảo trọng.”
Quan sai mất kiên nhẫn đẩy hắn một cái: “Đi thôi, đừng lề mề nữa!”
Ta buông rèm xe xuống, không nhìn vẻ t.h.ả.m hại của hắn lúc này nữa.
...
Cố Vân Cương bị quan sai xô đẩy xoay người, đi được hai bước, không nhịn được ngoái đầu lại. Nhìn chiếc xe ngựa dần khuất xa, môi khẽ hé mở, muốn đuổi theo nói vài điều, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì.
Hắn muốn nói với nàng, thực ra hắn thích nàng. Những lời này, Chu Trầm Bích của ngày xưa nhất định rất muốn nghe. Nhưng bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa. Trầm Bích của hắn, không có hắn, dường như sống tốt hơn, sinh động hơn, vui vẻ hơn.
Xe ngựa biến mất ở cuối con đường quan lộ, mưa khói mịt mờ. Sau này, cách trở Nam Bắc, mỗi người an phận nơi chân trời.
(Hết truyện)
Én giới thiệu một bộ nữ cường, cổ đại, vả mặt khác mà Én đã đăng trên MonkeyD nè:
TÊN TRUYỆN: Đinh Nguyên Ký
Tác giả: Nhan An
Khi hay tin phu quân đại hỷ mừng được nhi tử, ta đang trong tân phòng cùng phu quân đang chuẩn bị uống rượu giao bôi.
Nha hoàn hấp tấp xông vào, mặt mày không giấu được vẻ rạng rỡ: “Chủ quân đại hỷ! Xuân Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-bich-mo-bat-quy/5045831/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.