Thôi vậy. Trong mắt hắn, ta chính là người như vậy, một nữ nhân phù phiếm vì ham muốn dựa dẫm vào Cố gia, không tiếc gả cho người sắp c.h.ế.t, để giữ địa vị của mình, còn gì mà không làm được? Hắn đã định tội cho ta từ lâu.
“Vậy thì nhân cơ hội này, chàng cho ta thư hòa ly đi… Hưu thư cũng được.”
Cố Vân Cương mắt mày trầm xuống, vẫn cứ từ chối.
7.
Mất đi hài tử, Khương Mộ Vũ như bị rút hết hồn phách, suốt ngày ôm chiếc mũ hổ đầu mới làm kia thẫn thờ. Chính cái vẻ thê lương đẹp đẽ không khóc không nháo, lòng như tro tàn này mới khiến người ta xót xa.
Nàng ta ngay cả Cố Vân Cương cũng không chịu gặp, “Chàng đừng đến tìm ta nữa, đều là lỗi của ta, không có cái phúc này… Nếu chàng thương hại ta, thì hãy ở bên Chu tỷ tỷ nhiều hơn.”
Cố Vân Cương an ủi nàng ta, bọn họ có thể có thêm hài t.ử khác.
Giọng nàng ta nhẹ tựa lông hồng: “… Cho dù sau này ta có thêm hài nhi thì sao chứ, e rằng cũng không giữ được… Đại nhân, chàng buông tha cho ta và hài t.ử đi…”
Mỗi chữ, đều đ.â.m thẳng vào tim Cố Vân Cương.
Sau đó, nàng ta bắt đầu bỏ nhà ra đi. Nhưng nàng ta không có Lộ Dẫn (giấy tờ thông hành),ngay cả cửa thành cũng không thể ra.
Hôm nay ở khách điếm phía Đông thành, ngày mai ở quán rượu phía Tây thành, nhưng trước khi Mặt Trời lặn, luôn luôn bị Cố Vân Cương tìm thấy. Sau khi tìm về, hai người như một đôi uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-bich-mo-bat-quy/5045826/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.