Không mở mắt, Duy biết M đã tỉnh dậy bên cạnh anh. M vẫn nằm im, hơi thở đều đều, nhưng nàng đã ở đây. Căn phòng dường như ấm lên mặc dù, bằng vào tiếng rít của gió bấc qua khoảng trống bên hông nhà, anh biết Hà Nội đang đi qua những ngày rét đậm. Và cũng không mở mắt, anh nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt M. Khuôn mặt anh quý.
Khuôn mặt với làn da sáng, vầng trán rộng và đôi mắt rất nhiều lòng trắng, gần như luôn phảng phất màu xanh. Lúc này, chắc chắn M đang mỉm cười. Đêm qua em mơ rất buồn cười. Anh nghe thấy tiếng cười trong trong của M. Những âm thanh dền dứ trong cổ nàng, như thể nàng dậy từ lâu lắm rồi. Nàng biết là anh đã tỉnh nằm bên cạnh. Nàng biết cả việc anh biết nàng đã tỉnh và anh chờ chính cái câu nói trên.