Tối hôm đó, khi M về đến nhà, Duy đang ngồi trong bếp ăn mì tôm. M lại gần đặt hai tay lên vai anh.
- Sao anh lại ăn mì tôm?
Anh đã hoàn toàn hết bực mình từ lúc trở về nhà. Trong lòng anh chỉ còn một cảm giác xa vắng không rõ ràng. Cho đến tận lúc anh nhìn thấy vẻ mặt của M. Nàng đang nhìn thẳng vào anh. Trên mặt nàng có một vẻ thoải mái. Sự thả lỏng, vui tươi phủ lên mắt và trán nàng.
Lại là cảm giác căng tức trào lên từ phía dưới, khiến cho người ta muốn gầm lên.
- Đói thì phải ăn – anh nói.
- Sao anh không ăn cơm bên ngoài? – giọng M hơi cảnh giác.
Duy không trả lời. Anh đứng lên, đá cái ghế ra xa. Anh cầm bát mì ăn liền đổ toẹt vào thùng rác. Rồi anh đi lại phía tủ lạnh, mở tung cửa tủ. Anh lấy tay gạt. Những lọ gia vị và tương ớt bằng thủy tinh va vào nhau loảng xoảng.
- Tại sao trong tủ lạnh lại không có gì ăn được? Em công lên việc xuống gì mà không mua sắm thức ăn cho tử tế? Thế này thì sống thế nào được? Vứt hết đi.
Anh vứt các hộp đồ ăn thức ăn còn thừa từ hôm trước xuống sàn nhà. Anh móc rau từ trong hộp đựng rau ra, quăng xuống đất. Những cục phó mát, bơ, tỏi, chanh, bình nước cam, sữa, sữa chua theo nhau bị liệng xuống sàn. Cam và nho cũng bị liệng ra. Anh chừa lại những quả trứng để trong những hốc ôvan nhỏ bên trong cửa tủ lạnh.
M nói khẽ:
- Anh muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-nguoi/10208/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.