Ngày hội thảo cuối cùng. Buổi sáng, anh dậy sớm là phẳng phiu chiếc áo sơmi trắng và sport suit. Nhìn miếng lụa bóng màu tím thêu nổi mấy chữ Ralph Lauren phía trong, anh có một cảm giác thỏa mãn lặng lẽ và lạnh lùng. Cũng gần như đồng thời với sự trỗi lên của cảm giác thỏa mãn là cảm giác ngao ngán.
Giờ giải lao buổi trưa, một cách tự động, anh và Hoàng dần tiến lại gần nhau. Hoàng hỏi anh:
- Anh về hôm nay à?
- Anh cũng về hôm nay? – anh hỏi lại.
- Tôi ở lại – Hoàng trả lời – Bà xã tôi muốn ở lại chơi chút. Sáng Chủ nhật bọn tôi mới về.
Hình như ai đó vừa đâm sầm vào Duy. Choáng váng bao trùm cơ thể. Liền đó là cảm giác buồn thê thảm. Ba giờ chiều nay, anh sẽ rời khỏi đây. Nàng thì chỉ vào ăn cùng mọi người vào buổi tối.
Từ lúc ấy, lòng anh như lửa đốt. Anh hầu như quên hẳn Hoàng và những người xung quanh. Anh phải nhìn thấy nàng một lần nữa. Anh phải bằng cách nào đó nói cho nàng biết anh về Hà Nội đêm nay.
Một giờ chiều, anh rời phòng họp. Anh vội vã thu dọn bàn chải và đồ cạo râu. Anh vứt quần áo vào vali – quần áo bẩn lẫn với quần áo sạch. Anh lấy một cái khăn mặt bọc hộp nữ trang bằng đá cẩm thạch anh mua làm quà cho M rồi bỏ nó vào túi ngoài của chiếc vali kéo. Anh đã muốn mua một cái gì đó khác; nhưng cả khu bán souvenir của resort không hề có gì ngoài những đồ chạm khắc đá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-nguoi/10191/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.