Một nửa phòng ăn bắt đầu lục tục đứng dậy. Những tiếng ghế sắt kéo ken két trên mặt đá. Họ gọi nhau đi sang phòng nhảy.
Đã bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc lớn từ đó vọng sang. Những người phụ nữ và thanh niên trẻ hào hứng sang trước. Phong và các đồng nghiệp khác của anh cũng đứng dậy, rời bàn.
Duy tiếp tục ngồi. Ở bàn bên kia, anh nghe ai đó hỏi Hoàng có sang phòng nhảy luôn không. Hoàng cười, nói gì đó không rõ. Nhưng liền đó, Hoàng và người con gái áo trắng đứng dậy.
Họ là một cặp hoàn hảo – điều ấy anh phải thừa nhận. Tất cả mọi người trong phòng cũng thừa nhận vì tất cả đều lén nhìn theo họ đi ra cửa.
Có một màn kịch đang diễn ra. Hoàng vừa là biên kịch, vừa là đạo diễn kiêm diễn viên chính. Tất cả những người còn lại chỉ là khán giả. Là khán giả mà không hề biết mình là khán giả. Họ nghĩ là họ không hề phải trả tiền cho buổi trình diễn, nhưng mà họ có. Họ chỉ đang trả góp mà không biết. Thậm chí trả đắt hơn nhiều so với cái giá họ tưởng. Hóa đơn sẽ đến sau. Lúc ấy thì quá muộn.
Duy muốn xô ghế đứng lên bỏ đi. Không thể chấp nhận sự lạm dụng này. Rốt cuộc, anh vẫn ngồi. Anh tiếp tục ăn. Chậm rãi.
Khi không còn gì trong đĩa để ăn, Duy đứng dậy. Anh là người cuối cùng rời bàn của mình. Anh đi lòng vòng quanh các bàn ăn vẫn còn lác đác người. Anh dừng lại chào hỏi vài đồng nghiệp. Rồi anh đi ra cửa, hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-nguoi/10186/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.