Yêu một người là như thế nào? Có phải chỉ cần coi người ấy là tất cả, người ấy sẽ đáp lại tình cảm của đối phương? Một hồi mê luyến, một hồi hy vọng, hóa ra lại chính là tự mình đa tình. Người không yêu ta,mãi mãi vẫn sẽ là không yêu. Càng ảo tượng lại càng khổ sở, càng treo cao lại càng ngã đau.
Tình yêu, tại sao lại khó hiểu đến như thế? Muốn tiến vào sâu thêm một chút, một chút, đau đớn ở trong trái tim lại cứ thế mà tăng thêm gấp bội, khiến cho lý trí ngày càng moe hồ không rõ. Yêu chính là đau đớn như thế, nhưng con người ta vẫn không nhịn được mà trầm luân. Trong lòng luôn tồn tại mãi một chấp niệm, chấp niệm được ở bên nhau cả đời. Thế nhưng, sự thật tàn nhất. Trong mắt của đối phương chưa từng có sự tồn tại của người...
Nếu nước mắt có thể đổi lại được tình yêu, vậy thì thật là tốt biết bao. Yêu người như thế, đổi lại lại là sự tàn nhẫn đến vô cùng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Một số phận ngăn đôi hai hàng lệ. Người cả đời mà ta muốn ở cạnh lại mãi cố chấp buông bỏ tình ta. Người quá vô tình, ta tuyệt vọng. Dừng lại tất cả chính là điều tốt đẹp nhất cho cả hai chúng ta.