Một đêm liều mình triền miên, khi trời dần rạng, Tống Khiêm dịu dàng đưa ta lúc đó đã mệt đến mức không cựa mình nổi về phòng, nhẹ nhàng cẩn trọng tựa như ta là một búp bê thủy tinh. Trước khi rời đi hắn còn thỏa mãn nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn: “Đã cho ngươi vất vả rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“Ân,.” Mơ mơ màng màng trả lời, ta mang theo thân thể nhức mỏi rơi vào giấc ngủ.
Ta bị tiếng thét chói tai của Tiểu Ngọc đánh thức, cứ như trời sập đến nơi: “Công tử, ngươi làm sao vậy, ngươi có khỏe không?”
“Ân, ta làm sao vậy?” Còn chưa tỉnh hẳn, ta hỏi.
“Công tử, mặt ngươi nóng quá, ngươi phát sốt.” Tiểu Ngọc đặt tay lên trán ta đo nhiệt, tay nàng thật mát lạnh.
“Phải không?” Tỉnh táo hơn một chút, nhớ lại một màn kiều diễm đêm qua khiến mặt ta chốc chốc lại nóng lên.
“A, công tử, mặt ngươi đỏ quá, càng lúc càng nghiêm trọng, không được, ta phải đi tìm đại phu.” Dứt lời liền xông ra thẳng ra ngoài.
Ta vội ngăn nàng lại, “Tiểu Ngọc, quay lại, người đừng quên ta chính là đại phu chứ.”
“Ách, cũng tại sốt ruột quá nên ta quên.” Tiểu Ngọc ngây ngô gãi đầu.
“Ai, nha đầu ngốc.”
“Vậy công tử ngươi mau kê đơn, ta còn đi bốc thuốc.”
“Được rồi, đưa ta giấy bút.” Sau khi đưa nàng đơn thuốc viết mấy vị thuốc hạ sốt, ta cũng không để nàng đi vội mà nhờ nàng chuẩn bị giúp ta nước ấm để lau người.
“A, công tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ai/3253265/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.