Trở lại sơn trang tĩnh dưỡng vài ngày, Truy Phong một tấc cũng không rời ta cùng Tiểu Ngọc. Tuy rằng ta đã nhấn mạnh nhiều lần rằng thương thế của ta không phải do hắn mà là do ta không cẩn thận, thế nhưng hắn vẫn tự trách mình không bảo hộ chúng ta cho tốt.
Tống Liêm trách mắng Tống Khiêm một trận, trách hắn không phái người hảo hảo bảo hộ ta, khiến ta gặp chuyện. Sau đó còn tận tình khuyên bảo ta về sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy, dược liệu tuy rằng trân quý, nhưng an toàn tính mạng mới quan trọng, dược liệu có thể từ từ tìm, còn người bị thương thì rất khó khôi phục, vạn nhất có sơ suất thì sao. Ta cùng Tống Khiêm ngoan ngoãn tiếp thu, bộ dáng vô cùng thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình.
Tiểu Ngọc bởi vì bị thương nên may mắn thoát khỏi trận này.
Xem ra ta lại rước thêm phiền toái cho mọi người.
Vì Tống Liêm nghiêm lệnh không cho ta xuống giường cho đến khi thương ở chân khỏi nên ta chỉ có thể an phận ngồi im trên giường.
Âu Dương Sơ Tuyết đi theo Tống Khiêm đến thăm ta vài lần, đại hội võ lâm ngày càng đến gần, bọn họ cũng càng ngày càng bận, hôn lễ của họ càng đến gần, nụ cười của Âu Dương Sơ Tuyết càng kiều mị.
Ta thật sự phải trơ mắt nhìn bọn họ thành thân sao?
Người ta nói: “Thà hủy một tòa miếu cũng không phá một lễ hôn.” Thế nhưng ta lại nghĩ cách phá bọn họ, đây là không đúng, là sai trái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ai/3253263/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.