Mấy ngày sau khi tiễn Bàn Li, ta gần như không ra khỏi phòng, tự nhốt mình lại. Ta muốn lưu lại hình bóng nàng, ta sợ mình sau này sẽ không nhớ nổi hình dáng nàng. Ta sợ Tống Liêm sẽ không nhớ tới nàng. Vấn đề là ta không phải tài năng hội họa.
Tiểu Ngọc nói: “Đại công tử từng họa một bộ tranh tặng Sơ Tuyết tiểu thư làm quà sinh nhật, trông rất sinh động.”
Vì thế ta liền tùy tiện khoác thêm ngoại bào, ra ngoài tìm Tống Khiêm. Hắn đang cùng Âu Dương Sơ Tuyết luyện võ. Hai người, hai thanh kiếm, qua qua lại lại, biến ảo, tựa như ảo mộng. Ta thấy rõ được hắn cẩn thận ra sao.
Tống Khiêm thấy ta liền kết thúc một cách hoàn mỹ, đáp xuống bên cạnh ta, Âu Dương Sơ Tuyết cũng theo ngay cạnh. Ta không thể phủ nhận rằng bọn họ thực sự rất xứng đôi.
Tống Khiêm mang ánh mắt quan tâm nhìn ta. “Bàn Nhược, cuối cùng ngươi cũng chịu ra ngoài, ngươi gầy đi nhiều, một trận gió cũng khiến ngươi bay mất.”
Âu Dương Sơ Tuyết nói: “Bàn đại ca, ngươi hãy phấn chấn lên, mẫu thân ngươi trên trời sẽ đau lòng khi thấy tinh thần người sa sút như vậy. Tống bá bá cùng Khiêm ca ca đều rất lo cho ngươi.” ‘Bàn đại ca’, từ khi nào mà đối với nàng ta trở nên thân thiết đến vậy. Nếu thân nhân nàng qua đời, nàng lại chẳng ôm Tống Khiêm khóc lóc.
“Cám ơn đã quan tâm, ta không sao. Ta là muốn thỉnh Tống Khiêm họa giúp ta một bức họa mẫu thân, theo trí nhớ của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ai/3253254/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.