Hôn nhân là sự gắn kết hay là gò bó nhau? Vương Nhã Khả đã lên kế hoạch từ lâu cho ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của mình, phải làm sao cho thật lãng mạng, thật hoàn mỹ mới được. Cô không tin, n Tấn Minh còn có thể nhớ mãi cuộc cãi vã nhỏ của ngày hôm qua. Nhưng đó chỉ là sự ảo tưởng của cô trong khi đang tham gia một cuộc họp quan trọng ở công ty. Tan ca, Vương Nhã Khả lao nhanh ra đường với dòng xe cộ đông đúc, mục tiêu đã xác định, chạy thẳng đến khu chợ. Đối với những bà nội trợ, công việc đi chợ chính là cuộc sống, còn đối với những cô gái có sự nghiệp, đi chợ chỉ như làm cảnh mà thôi. Vương Nhã Khả mặc bộ đồ công sở tựa một đóa hoa nhỏ chen giữa đám bà nội trợ chọn cá, lựa thịt, kén rau xanh, sau đó túi to túi nhỏ vui sướng trở về nhà. Tấn Minh tan ca muộn hơn nửa tiếng, khoảng thời gian đó đủ để cô có thể mặc tạp dề, xông thẳng vào nhà bếp sau đó lại thu dọn hết tàn cục rồi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, theo như kế hoạch thì giờ anh đang mở cửa nhà nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh, không một tiếng động, Tấn Minh vẫn chưa về.
Lại một tiếng nữa trôi qua, tâm trạng tức giận đang dần biến thành nỗi lo lắng bất an, anh không sao chứ? Lẽ nào vì đêm qua ngủ không ngon, khi sang đường lại quên không để ý xe cộ trước sau? Nỗi lo lắng đã khiến Vương Nhã Khả cầm điện thoại lên, do dự giây lát, rồi vẫn quyết định gọi. Điện thoại đã được kết nối, nhưng lại không có ai nghe, Vương Nhã Khả càng nôn nóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã chủ động gọi điện thoại, Khi điện thoại đã sắp ngắt kết nối, cuối cùng cũng có người nghe máy nhưng không phải là Tấn Minh mà là giọng một người con gái õng ẹo, cũng rất điệu đà, đưa tình: “Xin chào!”. Cô bóp chặt di động, bên tai dường như còn văng vẳng nụ cười đắc ý của người phụ nữ hồi nãy. không đâu, không đâu, Tấn Minh không phải là loại người như thế. Hôm nay mới là kỷ niệm ba năm ngày cưới thôi, vẫn chưa đến cái dớp bảy năm cơ mà. Vả lại, Tấn Minh sao có thể hoang đường như vậy chứ?
Tấn Minh đã nói gì? Bản mặt cô đáng ghét, ương bướng, ngang ngạnh, anh đang chê cô, rõ ràng là anh đang ruồng bỏ cô. Sao cô có thể cho rằng đó chỉ là những lời nói bực tức khi hai người cãi nhau cơ chứ? Cô luôn cho rằng cãi nhau ỏm tỏi rồi sẽ xong, chiến tranh lạnh rồi cũng sẽ lắng, đó là việc của hai người, mấy chuyện trở ngại, khó khăn như thế trong cuộc sống hôn nhân khó mà tránh khỏi? Cho nên, như thường lệ, vào ngày kỷ niệm ba năm lấy nhau, cô đều chuẩn bị một bàn đầy sơn hào hải vị đợi anh về, định mượn nó để giảng hòa vụ cãi cọ hôm qua. Nhưng, có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ tới lại có một người thứ ba nhảy vào đúng thời điểm này. Tất cả với cô về hôn nhân này đã sụp đổ và anh cũng đã thừa nhận trong cơn say đã lên giường cùng người phụ nữ kia. Ly dị hay cam chịu Vương Nhả Khả sẽ chọn con đường nào đây.