Bạch Đào Ninh dịu dàng chăm chú nhìn Vương Nhã Khả. Ánh mắt anh ta như hồ nước sâu, trong lành tựa rượu nguyên chất khiến người ta mê đắm như lạc vào giấc mộng. Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn anh ta, chợt thấy sợ hãi, như thể ánh mắt của cô bị đôi mắt sâu thăm thẳm đó hút vào, không thể trốn tránh cũng không thể chạy thoát được.
Giọng trầm ấm của Bạch Đào Ninh vang lên: “Nhã Khả…”.
Trái tim Nhã Khả như tan chảy trước giọng nói dịu ngọt mà ấm áp đó. Lời nói chứa chan ân tình khiến trái tim cô như phiêu đãng về mấy năm trước. Khi đó, cô và Ân Tấn Minh vẫn còn là oan gia của nhau, chẳng biết tự bao giờ đôi trái tim lại dần xích lại gần nhau, chỉ có đôi trẻ khi đó là ngốc nghếch không nhận ra. Nếu không phải vì lần Vương Nhã Khả bị trẹo chân thì không biết tình yêu của họ sẽ còn phải trải qua biết bao nẻo đường mới đến được với nhau nữa.
Hôm đó cô và mười mấy người bạn cùng lớp tổ chức du xuân, thời gian vào cuối tuần. Nghe nói cuối tuần nào Ân Tấn Minh cũng đến tìm Long Văn Thánh nên Vương Nhã Khả đã bí mật để anh tham gia, vả lại còn cố tình để hai người vào một nhóm.
Vương Nhã Khả bị Ân Tấn Minh trêu chọc không ít lần, vì thế nhân cơ hội này, cô thầm nghĩ cách làm sao có thể cứu vãn tình hình thất bại thảm hại trước đó. Đầu tiên cô mời cơm Long Văn Thắng, moi được thông tin Ân Tấn Minh sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ly-hon/3233249/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.