Hoa nở vô tình, hoa rơi là hữu ý. Cuộc đời giống như là mảnh ghép lớn của tạo hóa, tình yêu lại tôn thêm cho mảnh ghép đó những sắc màu yêu thương. Cuộc đời phải trải qua bao nhiêu sóng xô bờ mới có thể bình yên? Ai cũng khao khát có thể bình bình an an mà sống qua ngày, nhưng số mệnh lại ép con người đi trên những con đường mà họ không muốn bước đến.
Có thể là yêu thương, nhưng lại đầy rẫy những thử thách cùng đau lòng, tình yêu đó liệu có thể cùng với con người sinh tồn dài lâu? Nếu là có duyên, nhưng không có nợ, vậy đừng bao giờ gặp mặt. Như vậy ta mới không đau lòng. Đau khổ nhất không phải là tình đơn phương. Mà khổ sở nhất chính là yêu nhưng không thể tiếp tục tiến tới. Trái tim đã trọn vẹn trao đi, nhưng nhận lại chỉ là một chuỗi những tháng ngày đau đớn.
Có thể tiếp tục mãi gửi gắm nhớ nhung về phía một người? Nếu như khi đó ta gặp nhau, rồi vô tình đi lướt qua nhau, có lẽ sẽ chẳng có cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm. Buông tay rời bỏ quá khứ, chôn vùi một tình yêu vào trong hàng nước mắt. Đến khi quay đầu nhìn lại, tình yêu đã nở rộ một màu bi thương. Liệu họ có thể dùng nhịp đập của trái tim để tưới tiêu nên hạnh phúc?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.