Anh đã ẩn danh nhẫnnhịn bấy lâu, cuối cùng cũng sắp đạt được mục đích, việc báo thù cho Tiểu Điệpcũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngày hôm sau, nhân lúc sáng sớm rãnh rỗi, An Ninh gọi điện cho Lưu Huệ bảo côấy tới. Nghe xong những gì An Ninh kể, Lưu Huệ bình tĩnh tới mức An Ninh phảingạc nhiên.
An Ninh đã từng dự đoán về phản ứng của Lưu Huệ, hoặc là cô ấy sẽ bị kích độngđến mức chửi bới om sòm, hoặc là sẽ đau khổ khóc lóc, nên lúc này cô không tinLưu Huệ lại có phản ứng như thế.
“Cậu…không sao chứ?” An Ninh xoa xoa vai Lưu Huệ.
Lưu Huệ không nói gì, cô quay người đi ra. An Ninh đi theo phía sau lo lắnggọi: “Này, cậu định đi đâu?”.
Lưu Huệ đột nhiên dừng bước, quay người lại, nở nụ cười thật tươi, để lộ ra hàmrăng trắng muốt: “Yên tâm, tớ sẽ không gây ra chuyện gì đâu”.
“Cậu đi đâu? Tớ đi cùng cậu.” Lưu Huệ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng An Ninh vẫnkhông thể yên tâm.
“Không cần đâu, tớ tự lo được mà.” Lưu Huệ lại quay sang an ủi An Ninh. “Cậu cứchăm lo cho cửa tiệm của mình đi, không cần phải lo cho tớ đâu, tối muộn tớ sẽgọi điện cho cậu.” Nói ra, không cho An Ninh cơ hội từ chối, Lưu Huệ bước nhanhra khỏi cửa.
An Ninh đuổi ra theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Lưu Huệ lên một chiếc taxi, rồibiến mất trong đám xương mù dày đặc. An Ninh ủ rũ giậm giậm chân xuống đất,việc này, không biết là mình làm đúng hay sai nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-do/3238025/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.