Dường như cô đang hứa,từ nay về sau cô sẽ sống vì bản thân mình, vì bố mẹ và vì những người bạn, chứkhông phải vì Quan Tín nữa.
Ngày hôm sau, An Ninh và Lưu Huệ hẹn gặp nhau tại một quán bán đồ ăn nhẹ ở SaHuyện – nơi cách nhà cả hai không xa.
An Ninh đến rất sớm. Cô đợi được chừng nửa tiếng thì Lưu Huệ mới lững thữngtới.
Lưu Huệ uể oải ngồi xuống, nói chuyện chưa được vài câu đã liên tục ngáp ngắnngáp dài.
“Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?” An Ninh đẩy đẩy Lưu Huệ lúc này đã sắp gụcmặt xuống bàn, giọng không hài lòng.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, mới sáng sớm cậu đã gọi tớ ra đây là để nói với tớchuyện này à?” Lưu Huệ dùng tay bưng lấy miệng, ngáp dài thườn thượt.
An Ninh tròn to mắt: “Đúng thế, có gì không đúng à?”.
An Ninh cầm chiếc bánh khoai môn lên, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói:“Tiền vốn đâu, mặt bằng đâu, nhân viên đâu, cậu đã nghĩ đến những vấn đề đóchưa? Bạn thân ơi, mở cửa tiệm không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu”.
Bị dội nước lạnh, đương nhiên An Ninh thấy rất bực mình, trong lòng thực sự khóchịu. Thẩm Mặc là người giúp cô nghĩ đến điều đó, Tô Khoáng là người ủng hộ cô,cổ vũ cô, còn Lưu Huệ – người bạn thân nhất của cô – lại bỏ phiếu phản đối cô.Cô mím chặt môi, tức tối nói: “Cậu quá biết cách công kích người khác đấy”.
Lưu Huệ dụi dụi mắt, ba giờ sáng cô mới được ngủ, sáu giờ sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-do/3238020/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.