Giọng anh sát bên taicô, chỉ đủ để cô có thể nghe thấy. Trong thoáng chốc, An Ninh có cảm giác nhưanh Tô Khoáng dịu dàng, lịch sự đã quay trở lại.
“Là anh!” Cô không hề nghĩ là anh ta.
Tăng Gia Tuấn.
Anh ta cười kỳ quái, đôi mắt hắn ánh lên nét kỳ dị, từ từ bước lại gần An Ninh,còn An Ninh lùi về phía sau từng bước.
“Cô sợ gì chứ?” Cằm Tăng Gia Tuấn khẽ động đậy, nụ cười của anh ta vừa như đắcý vừa như muốn trêu chọc.
An Ninh vén mấy sợi tóc đang rủ bên mang tai ra phía sau. Đúng vậy, Tăng GiaTuấn bây giờ không còn là sếp của cô nữa, hơn nữa đây lại là địa bàn của cô, vìthế dù anh ta đến đây với mục đích gì đi nữa thì cô cũng không cần phải sợ hãi.Cô khẽ cười, nụ cười lịch sự mà xa cách.
“Xin hỏi anh Tăng đến đây làm gì thế?”
“Nếu tôi nói muốn cùng cô ôn lại chuyện xưa, thì cô có cảm động không?” TăngGia Tuấn nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự nham hiểm.
Nếu người đứng ở đây bây giờ là Lưu Huệ, thì cô ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ? Côấy sẽ tỏ ra ngạc nhiên và xúc động đến rơi nước mắt? Sau đó là những biểu hiệnkhinh bỉ ngược hẳn với giọng điệu vừa nãy. Chỉ có điều cô không phải là LưuHuệ, nên cô chỉ cúi xuống, lạnh lung thốt lên hai chữ: “Rỗi việc”.
Tăng Gia Tuấn không tức giận, ngược lại anh ta cười phá lên: “Tính nết của côchẳng thay đổi chút nào.”
An Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-do/3238023/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.