Bởi vì đột nhiên bị một trận sương mù lớn bao phủ, chúng tôi bị lạc đường. Hiện tại là năm giờ chiều, từ lúc phát hiện lạc đường đến bây giờ, đã hơn sáu giờ. Tuy rằng ở bên ngoài, năm giờ chiều vẫn khả quan có thể nhìn thấy mọi vật, nhưng tại sâu trong khu rừng nguyên thủy này, thì giờ này nhất định phải tìm nơi nghỉ ngơi.
Từ lúc đến nơi này, trong tâm Tô Từ đột nhiên mãnh liệt cảm nhận được nguy hiểm nhưng không biết rõ tới từ hướng nào, khiến thân thể Tô Từ không ngừng run lên. Mọi người trong đoàn đang cố gắng tìm đường ra bỗng một âm thanh vang lên thì ra có một phụ nữ trong đoàn đã bị một con trăn lớn ăn thịt. Tất cả mọi người đều lần lượt bỏ chạy.
Vượt qua được con rắn kia cô cảm thấy yên tâm nên dừng lại ở một con suối để rửa mặt nào ngờ một con dã thú. Cô thiết nghĩ mình sẽ bỏ mạng với con dã thú này. Trong lúc Tô Từ đánh giá, tâm khẩn trương đã giảm đi một ít. Dù sao lão hổ này không có cắn chết nàng ngay từ đầu hắn vồ đến để lấy thịt con cá dưới suối mà không xơi nàng. Cô đứng im và suy nghĩ rằng hắn ăn no lại tới xơi nàng thì khả năng này rất thấp. Nên cô nhẹ nhàng rời đi tiếp tục cuộc hành trình tìm đường thoát khỏi nơi này. Liệu cô có tìm được lối thoát trước khi bị các sinh vật lạ ở đây ăn thịt.