Thật không dễ dàng hống lão hổ lên bờ, lúc về tới sơn động đã là giữa trưa rồi.
Động vật cũng đối địa bàn của mình có rất cường tham muốn chiếm hữu, đặcbiệt là nơi chúng nó cư trụ, chúng nhất định sẽ lưu lại khí tức hoặcnước tiểu của chúng, đây cũng là lý do vì sao Tô Từ chẳng hề lo lắng đồvật để trong sơn động sẽ bị dã thú khác đến phá hư.
Sau khi trởlại sơn động cũ, lão hổ liền ghé vào nơi râm mát ở cửa động lờ đờ uể oải không nhúc nhích, cũng không ve vẩy cái đuôi, nó nằm im xem Tô Từ vộilên vội xuống.
Mười ngày không trở về, chuyện Tô Từ muốn làm xác thực là rất nhiều.
Tìm kiếm bó củi, thanh lý vệ sinh, còn phải xử lý những bộ da hưu và da của những con thú khác mà lúc trước nàng đã lột bỏ để trong sơn động.
Trước khi lạc vào khu rừng này, da lông của mấy loài động vật hoang dại quýnhư vàng vậy, Tô Từ là không có khả năng mua nổi. Mà hiện tại, tuy rằngnhờ phúc của lão hổ, cơ hồ mỗi ngày nàng cũng sẽ có được một tấm da thú, nhưng nói thật ra Tô Từ không biết làm cách nào xử lý mấy tấm da thúnày.
Theo kiến thức mà nàng có, nàng biết rõ muốn chế tác da thú thì bước đầu tiên là phải xử lý cho da thú không bị phân hủy, nhưng cho tới bây giờ, những da thú qua tay Tô Từ cũng không qua được cửa ảichống phân hủy này, vô luận nàng đã loại bỏ sạch sẽ thịt và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-2/3246158/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.