Tay chân có thể động đậy, nhưng khôi phục rất chậm, Tô Từ vừa hoạt độnglại được liền nghĩ phải trở về sơn động cũ, nhưng tình huống hiện tạicủa nàng thật sự không thể đi đường, hơn nữa còn có bạch hổ ở đây, sơnđộng hiện tại này cũng có chút an toàn, nên Tô Từ quyết định ở chỗ nàyđỡ mấy ngày, đợi thân thể hồi phục lại trở về sơn động cũ.
Mỗingày bạch hổ vẫn ngậm một bó to diệp tử trở về, đè nặng trên mình nàng,lúc trước không thể động đậy nàng đành chịu, nhưng bây giờ nàng có thểhoạt động lại lại bị đè nặng cơ hồ nằm cả ngày như vậy, Tô Từ cảm thấychịu không nổi.
Vết thương trên thân và cái ót đã lên vảy, Tô Từ muốn đứng dậy chậm rãi hoạt động thân thể, thuận tiện quan sát hoàncảnh ở đây. Nàng biết rõ, đối với những người bị tê liệt, sau khi bìnhphục cần hoạt động một chút để cơ thể có thể phục hồi dần, tuy rằng nàng chỉ bị tê liệt có hai ngày, nhưng cũng đã bị tê liệt, để đảm bảo cũngkhông thể bỏ qua bước hoạt động khôi phục thân thể này được.
Nàng thực sợ cuộc sống – sống không sống mà chết không chết trong hai ngày này lắm rồi.
Nhưng bạch hổ chẳng hề cho phép, mỗi lần nàng muốn đứng lên, nó liền một móng vuốt áp đi xuống, tóm lại không nằm đủ thời gian nó sẽ không buông raTô Từ, nó vẫn kiên trì cứ cách ba, bốn giờ lại đổi một lần diệp tử chonàng, nên Tô Từ vẫn bị đè nặng mà nằm xuống.
Tô Từ thử ngồi dậymấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-2/3246157/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.