Tô Từ bị đau đến choáng váng mặt mày, nhưng thanh chủy thủ trên tay vẫntiếp tục hung hăng khứa vào, lóc xuống khối thịt xung quanh miệng vếtthương.
Tô Từ trắng bệch mặt mày, gắt gao cắn răng, cũng bấtchấp lau mồ hôi lạnh đang chảy xuống, tùy tay cầm quần áo lau lấy miệngvết thương đau chảy máu, xác định côn trùng đã không còn trong thịt nữa, mới đặt cánh tay có đường kính miệng vết thương khoảng năm, sáucentimét lên đầu gối áp bách cầm máu, lấy ra một bình chỉ còn chút xíunước trong ba lô, mở nắp bình đổ nước lên vết thương xem như rửa sạch,sau đó lấy một chút thuốc của Vân Nam cũng không còn nhiều lắm rắc lênvết thương, tiếp theo cầm lấy chủy thủ cắt lấy tay áo của một bộ quầnáo, gắt gao băng bó lại.
May mắn nơi bị thương chỉ là khuỷu tay, cũng không phải là mạch máu lớn, hơn nữa trước đó nàng đã dùng dây lưng cột lấy cánh tay ngăn trở máu lưu thông nên lượng máu bị mất cũng không tính là quá nhiều, nhưng một khi cởi bỏ dây lưng, với miệng vết thươnglớn như vậy, nhất định máu sẽ chảy ra rất nhiều.
Xử lý tốt tấtcả, cũng chẳng dám ở lại chỗ này quá lâu, Tô Từ miễn cưỡng vác trên lưng ba lô, tay đè lên miệng vết thương hướng hốc cây của mình đi đến. Nếuvẫn cứ đứng đây, với mùi máu tươi trên thân này nhất định hấp dẫn dã thú tới, cái mạng nhỏ của nàng thật sự khó bảo toàn a.
Tuy rằng hiện tại trên thân nàng toàn mùi máu, đi đến chỗ khác cũng không an toàn hơn ở lại chỗ này bao nhiêu.
Bị thương đến như vậy, toàn thân Tô Từ như nhũn ra, lúc nàng ngẩng đầunhìn ánh mặt trời, nàng đã nhìn thấy ảo giác, bà nội cùng ba mẹ đã mấtcủa nàng đang đứng trong vầng sáng chói mắt nhìn nàng.
Thuốc cầm máu quả nhiên không có hiệu quả mấy đối với vết thương hiện tại củanàng, hơn nữa nàng vẫn liên tục bước đi, máu tại miệng vết thương cũngchảy ra ngày càng nhiều. Nàng nghĩ đến trước kia tại trường học đã họcqua vài loại phương pháp cầm máu trong tình huống khẩn cấp, Tô Từ chỉ có thể cắn răng không quản đau đớn gắt gao đè nặng lên miệng vết thương,lợi dụng lực ép để cầm máu hiệu quả.
Nhưng mùi máu tươi trên thân nàng cũng dần dần hấp dẫn đến mấy con muỗi to bằng bồ câu bay xung quanh nàng.
Tô Từ biết rõ cái này chỉ là bắt đầu, nếu như không nghĩ biện pháp, cái tiếp theo bị hấp dẫn đến sẽ là dã thú cỡ lớn.
Nghĩ nghĩ, Tô Từ di chuyển bước chân sang hướng con sông mà đi đến.
Xung quanh con sông thỉnh thoảng cũng có dã thú đến uống nước, Tô Từ cẩnthận tránh đi chúng nó, vẫn như lúc trước nàng tìm nơi có tảng đá chekhuất, cởi xuống ba lô cũng không cởi quần áo, cả người liền trực tiếplẻn vào đáy nước.
Thân thể vừa chạm nước, miệng vết thương lậptức bị kích thích được giống như hàng vạn cây kim đồng thời đâm vào vếtthương của nàng.
Tô Từ đột nhiên đứng lên, khuôn mặt trắng bệch thở hổn hển.
Sau đó xoay người đem miệng vết thương ngâm vào trong nước, tay phải cởi bỏ dây lưng buộc chặt trên cánh tay trái làm máu lưu thông, để tránh chocánh tay nhuyễn tạo thành hoại tử.
Tuy rằng trên miệng vếtthương vẫn còn mảnh vải băng bó, nhưng lưng lưng buộc cánh tay đã tháora nên máu chảy rất nhiều, máu nhiễm hồng đến xung quanh cánh tay.
Tô Từ xem như không thấy, tay phải cố hết sức cởi quần áo ra, lại đem dâylưng trói căng, cố nén đau đớn rửa sạch vết áo dính trên quần áo, sau đó đứng trong nước mặc quần áo vào mới lên bờ.
Vừa lên bờ nàngliền cởi bỏ mảnh vải băng bó trên vết thương. Miệng vết thương bởi vìngâm nước dẫn đến những chỗ giáp ranh cũng có điểm phát trắng, Tô Từ lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong ba lô ra, dùng chủy thủ cắt ra một mảnhvải băng bó lại miệng vết thương.
Kiến thức về y học của Tô Từkhông nhiều, nhưng cũng không phải là không biết rõ, miệng vết thương là không thể đụng nước lã. Chỉ là nàng đã không có biện pháp nào khác.
Trước khi rời đi Tô Từ lấy ra từ trong ba lô một bình đựng nước, sau đó múcnước vào đầy bình mới lảo đảo về về phía hốc cây của nàng.
……
Đẩy ra những vật chồng chất che lại hốc cây, sau khi trở lại hốc cây, Tô Từ căn bản không có bất kỳ hình tượng đáng nói ngồi bệt trên mặt đất, ngay cả một chút khí lực động đậy cũng không có.
Giờ khắc này nàng thậm chí có điểm hối hận.
Vì cái gì muốn cậy mạnh rời khỏi đội ngũ…Nếu như không rời nhóm, nàng cólẽ sẽ bị đám nam nhân lợi dụng, nhưng bù lại sẽ không khổ cực như vậy,sẽ không sống như chịu tội thế này.
Nhưng một giây sau, nàng lại tự giễu cười ra thanh âm, cười cười đến cả người cuộn tròn lên, ôm cánh tay ô ô khóc lớn.
Chỉ là con người ai mà chẳng muốn sống.
Khóc không bao lâu, Tô Từ dùng cánh tay không bị thương chống tay đứng dậy, quyết định đi nhóm lửa.
Chỉ là nàng còn chưa đứng dậy, liền giật mình ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh đánh giá.
Giống như là… Mấy con muỗi bay sau lưng nàng tại sao lại không thấy?
Trước đó nàng chỉ một lòng nghĩ trở lại nơi này để buổi tối nghỉ ngơi, nàngkhông có sức cũng như không có biện pháp đuổi đi mấy con muỗi bay theoxung quanh nàng, cho dù nàng biết chúng bay theo nàng về hốc cây tối nay nàng sẽ bị đốt đến sưng cả mình cũng đành chịu. Nhưng vào lúc nào mấycon vật phiền toái đó không bu theo nàng nữa?
Tô Từ lại nhìn xung quanh, xác định trong hốc cây này cũng không có bất kỳ động vật nào.
Đợi đã… Đêm qua, lúc nàng quét lá mục nơi này cũng không thấy có muỗi hoặccôn trùng. Theo lý thuyết thì những con vật này thường thích sống tạinơi ẩm ướt như thế này, và tại nơi như thế này cũng là nơi dễ sinh ra vi trùng nhất, nhưng vì sao nơi này lại khác thường như vậy, bất kỳ côntrùng, con vật nào cũng không có?
Nguyên nhân tuyệt đối của việc này chắc chắn không phải là nàng… Như vậy chính là, hốc cây này hoặc là thực vật nào đó chung quanh hốc cây này gây ra?
Điểm phát hiệnnày làm đôi mắt còn vương nước mắt của Tô Từ sáng ngời lên. Có lẽ đêmqua dã thú không đến tập kích nơi này… Căn bản cũng không phải vận khínàng tốt không đụng đến dã thú, mà là bởi vì nguyên nhân này sao?
Nếu là như vậy thì… Nguy cơ gặp nguy hiểm giảm bớt rất nhiều.
Theo suy nghĩ như vậy, Tô Từ nhảy dựng lên chà chà phủi đất trên người, muốn lập tức tìm ra nguyên nhân làm muỗi, côn trùng và dã thú không tới nơinày, nhưng thân thể động hai cái, vẫn là lý trí đi nhóm lửa trước.
May mắn buổi sáng trước lúc ra ngoài nàng có lượm một ít củi… Bằng khôngvới cái thân nửa tàn này, đợi lượm củi trở về, chỉ sợ mạng đã đi đứt một nửa.
Sau khi nhóm lửa, Tô Từ lập tức cởi quần áo trên thân ratreo trên nhánh cây hong khô, sau đó đổ tất cả thịt trong hộp đựng cơmra, đổ một ít nước vào nấu, sau khi nước sôi đổ vào trong cốc, tiếp đólại đổ nước vào hộp đựng cơm một lần nữa nấu lên, nàng ngồi xuống taycầm cốc, miệng nhỏ nhắn uống sạch nước sôi trong cốc.
Liên tục hoạt động một chút, trên thân nàng ấm lại, thậm chí chóp mũi còn đổ mồ hôi.
Sau khi nước nấu trong hộp đựng cơm sôi, Tô Từ cẩn thận nhấc xuống, khôngrót nước sôi vào cốc nữa mà để một bên, sau đó cởi bỏ mảnh vải băngmiệng vết thương, như là ‘mất bò mới lo làm chuồng’ lúc này nàng mớidùng nước sôi rửa lại miệng vết thương xem như là sát trùng.
Cách này là lúc ngâm mình trong nước nàng đã nghĩ đến. Nơi này không cómuối, nàng ngay cả nghĩ tự chế muối nước sôi tiêu độc miệng vết thươngcũng làm không được.
Tô Từ thậm chí cũng nghĩ đến học tập cáchlàm của nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết mà nàng xem trước đây, dùng nhiệt độ trong miệng ngậm lấy vết thương để giảm nhiệt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được như vậy.
Lúc tháo ra mảnh vải băng vết thương, nàng thấy ở phía mép mảnh vải dínhmáu dường như còn dính một chút chỉ bị đứt, đôi mắt Tô Từ đột nhiên sáng ngời, xoay người cầm qua ba lô, cơ hồ là luống cuống tay chân lục tìmtrong cái túi vải phía ngoài ba lô.
Ngón tay nàng đụng đến mộthộp kim chỉ, bời vì lúc trước trong nhà không dùng mấy thứ này nên tùytay để chúng trong ba lô, hốc mắt Tô Từ cũng nóng lên, mừng đến suýtkhóc.
Có kim chỉ có nghĩa là nàng có thể khâu lại miệng vếtthương rồi. Tuy rằng mấy thứ này không phải chuyên dùng trong y khoa,nhưng có kim chỉ là tốt rồi.
Nghĩ nghĩ, Tô Từ xỏ sẵn kim chỉ,sau đó bỏ nước trong hộp đựng cơm, lại một lần nữa treo lên trên đốnglửa, thấy nước đã sôi nàng nghĩ kim chỉ xem như cũng đã tiệt trùng rồi,mới nhấc hộp đựng cơm xuống để một bên cho ấm, sau đó rửa sạch vếtthương bằng nước ấm.
Sau đó mới cầm kim để tại miệng vết thương, nghiêng mặt qua cắn răng ngoan tâm đâm đi xuống…. Nàng tự nói với mình‘Tô Từ, ngay cả lóc thịt ngươi cũng làm rồi, khâu một chút mà thôi,ngươi làm được mà… Giống như là đang may quần áo thôi.’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]