Giữa thần phật khắp đất trời này, có một trò cười nổi tiếng khắp ba giới. Tương truyền tám trăm năm trước, đất Trung Nguyên có một quốc gia cổ, tên gọi nước Tiên Lạc. Tiên Lạc cổ quốc, đất rộng của nhiều, dân chúng ấm no. Quốc gia có bốn bảo vật: mỹ nhân như mây, văn chương hoa mỹ, hoàng kim châu báu, cùng với một vị Thái tử điện hạ tiếng tăm lừng lẫy.
Vị Thái tử điện hạ này, nói thế nào nhỉ, là một vị nam tử lạ kỳ. Quốc vương và hoàng hậu xem y như ngọc quý trên tay, sủng ái có thừa, thường xuyên kiêu ngạo nói: "Con ta mai này nhất định sẽ là minh quân, lưu danh muôn thuở." Nhưng mà, đối với vương quyền phú quý của tục thế, Thái tử hoàn toàn không có hứng thú. Thứ mà y có hứng thú, dùng một câu mà y thường nói với bản thân mình, chính là --
"Ta muốn cứu vớt chúng sinh!" Không lâu sau Thái tử một lòng tu hành, trên đường tu hành, có hai câu chuyện nhỏ lưu truyền rộng rãi. Câu chuyện đầu tiên, xảy ra khi y mười bảy tuổi. Năm đó, nước Tiên Lạc cử hành một buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời long trọng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.