Lão càng dẫn dụ như thế, Tạ Liên càng cảm thấy nguy hiểm: “Mọi người lùi lại, đừng đến gần nó, cũng đừng để ý lời nó nói.”
Mọi người vội vã nghe lời y, hoảng loạn tản ra. Gương mặt chôn dưới đất kia vừa cười ha ha vừa nói: “Ôi, các ngươi cần gì phải thế, ta cũng là người, ta sẽ không hại các ngươi đâu.”
Nào ngờ đúng vào lúc này, biến đổi dị thường bất thình lình xảy ra. Hẳn do nghĩ rằng bất luận thế nào cũng phải lấy chút thảo dược về cứu người, một thương nhân lén lút bước lên trước vài bước, khom lưng muốn nhặt một nắm cỏ Thiện Nguyệt khi nãy bị dọa lỡ tay ném rớt. Con ngươi của gương mặt chôn dưới đất xoay qua nhanh như chớp, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tạ Liên nghĩ thầm không ổn rồi, bước lên nói: “Đừng nhặt! Quay lại đi!” Nhưng tất cả đã muộn, gương mặt chôn dưới đất đột nhiên há miệng, một thứ đỏ tươi ‘víu’ một tiếng trượt ra khỏi miệng lão.
Một chiếc lưỡi dài ngoằng!
Tạ Liên xốc cổ áo sau của thương nhân kia lên, liên tục thụt lùi, nhưng thứ bay ra từ miệng của gương mặt chôn dưới đất lại dài một cách đáng kinh ngạc, phụt một tiếng chui tọt vào một bên tai của thương nhân kia!
Tạ Liên cảm giác được cơ thể dưới tay run giật dữ dội, tứ chi của thương nhân kia liên tục co rụt, gã phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, hai đầu gối quỳ xuống đất. Chiếc lưỡi dài nọ nhanh chóng móc ra một cục máu me be bét từ lỗ tai của gã thương nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863256/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.