Hai đầu gối của Tạ Liên còn chưa chạm đất, Quân Ngô đã duỗi tay ra, nắm lấy khuỷu tay của y, không để cho y quỳ xuống thật, sau đó thở dài: "Tiên Lạc."
Tạ Liên lại đứng thẳng dậy, cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Quân Ngô nhìn y, hỏi: "Ngươi nói vậy xem như đã biết sai rồi?"
Tạ Liên nói: "Biết sai rồi."
Quân Ngô hỏi: "Vậy ngươi nói thử xem, biết sai cái gì?"
Tạ Liên không đáp. Quân Ngô lắc đầu, nói: "Lường trước ngươi không biết mà."
Quân Ngô khẽ nghiêng đầu, ý bảo Tạ Liên đi theo mình, hai người cùng bước chậm ra sau điện Thần Võ. Quân Ngô chắp tay phía trước, vừa đi vừa nói: "Bây giờ Tiên Lạc trưởng thành rồi nhỉ."
Quân Ngô nói vậy, tất nhiên Tạ Liên không dám tiếp lời. Quân Ngô nói tiếp: "Ngươi phi thăng lên nhiều ngày thế rồi mà chưa một lần đến điện Thần Võ báo danh. Nếu đổi thành người nào bất kính như thế, điện Linh Văn có thể qua truy cứu trách nhiệm rồi đấy."
Kể từ sau lần ba phi thăng, Tạ Liên vẫn không dám đến điện Thần Võ gặp Quân Ngô, cũng chẳng biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị Đế Quân này, vậy nên cứ kéo mãi. Nhưng mà, tiếng "xin lỗi" khi nãy của y tất nhiên không phải ám chỉ điều đó. Quân Ngô hẳn cũng tỏ tường, nói tiếp: "Tiếng xin lỗi này của ngươi, nếu vẫn xin lỗi vì chuyện quá khứ thì bỏ đi, ta không nhận. Chính ngươi đã nói rồi mà, quên được thì quên đi."
Tạ Liên cười khổ: "Việc này làm sao quên được."
Quân Ngô bình thản nói: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863266/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.