Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý, lệ rơi chính là hạnh phúc tìm đến hay niềm đau đang đón chờ? Một người ở tận phương trời xa xôi của kiếp trước, một người lại đứng trong trời đất của kiếp này. Ngọn gió rít gào, tựa như thê lương, tựa như oán trách, lại tựa như chính là tiếng lòng nhớ thương vô hạn.
Anh và cô-hai con người-hai thế kỉ. Anh và cô-mưa và nắng-trời và đất-mặt trời và mặt trăng. Anh và cô-tưởng như xa cách, nhưng hóa ra lại rất gần. Đưa tay chạm tới, nhưng lại chợt mờ mờ ảo ảo tựa hư vô. Một người là tiền kiếp, một người là hậu kiếp, gặp lại nhau, người kia vẫn nhớ, nhưng người nào đâu có nhận ra?
Cô chưa bao giờ tin trên đời này sẽ xuất hiện kỳ tích, càng chưa từng nghĩ đến việc kỳ tích sẽ thực sự xảy ra trên người cô. Cô xuyên không! Cô đi đến thời đại mới-nơi mà có anh tồn tại. Anh vẫn tuấn tú như vậy, giống như ở kiếp trước, nhưng đối với cô lại là hờ hững vô tình. Ngỡ như chỉ mãi là những đường song song, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác hai người lại cùng nhau ở đây, chung một chiếc giường như thế? Anh đối với cô, đây liệu là tình yêu hay chỉ là sự sở hữu nhất thời?