Sở Gia Minh cúi người xuống, hai tay run run cầm lấy mảnh vải bị xé rách dưới sàn nhà đặt lên vùng da thịt bị lộ ra. Cố Liễu vẫn nằm yên như thế không nhúc nhích.
"Anh vui lắm sao?"
"..."
"Anh cảm thấy đưa tôi ra làm trò tiêu khiển như vậy rất vui sao?"
"..."
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng. Cô biết hắn đang tức giận. Trên đời này làm gì có ai dám nói chuyện với hắn như thế này. Nhưng...
vậy thì sao chứ? Cô cũng chỉ có thể im lặng mà nhận lấy?
Mạch Thần của cô sẽ không làm như vậy. Sẽ không bao giờ. Cô chỉ muốn tìm lại Mạch Thần của cô. Chỉ muốn được gặp anh một lần chứ không phải là kẻ tồi tệ như thế này.
Nhưng mà...
Có chăng đây chính là cái giả mà cô đáng phải nhận?
Bởi vì chính cô mà Mạch Thần mới chết. Giờ đây cô đang phải trả giá cho tội lỗi của mình.
"C... Cô... vẫn còn có tư cách đó để hỏi tôi?" Giọng nói của Sở Gia Minh âm trầm, lãnh mặc. Tựa hồ như đang đấu tranh, cũng tựa hồ như đang vô cùng đau khổ.
"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng để phải mất tư cách cả." âm thanh của cô thều thào đến khó nhọc. Cô mệt rồi. Trái tim cô muốn được nghỉ ngơi.
Cô không muốn giải thích mặc dù cô đã biết hết quá khứ của thân thể này. Thế nhưng...
Nếu như Sở Gia Minh muốn, chỉ cần hắn hỏi cô một câu "tại sao" thì cô sẽ nói cho hắn biết.
Sở Gia Minh khẽ mím môi, đối với cô... chuyện tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-chi-luyen-duc-vong-trien-mien/1519343/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.