Trong căn phòng tối, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sở Gia Minh khẽ nheo lại: "Đã có tin tức gì chưa?"
Hắn đứng đối diện với mặt trăng, hướng mặt ra bên ngoài cửa sổ khiến cho bóng đen đổ dài, kéo xuống đồ đầy mặt đất.
"Vâng, đã điều tra rồi." Người nữ vê sĩ cầm trong tay tập tài liệu nhìn thẳng vào hắn nói: "Không hê tồn tại người có tên là Sở Mạch Thần. Còn về việc Cố Liễu tiểu thư bỏ đi năm đó chỉ có thể điều tra được ngần này thông tin." Vừa nói, Phương Đông vừa cúi người đưa tập tài liêu trong tay ra trước mặt.
"Để trên bàn đấy. Cô đi ra được rồi."
"Vâng."
Cạch...
Cánh cửa đóng lại cũng là lúc Sở Gia Minh quay người, trong mắt hiện lên vui sướng, khóe miệng cong lên như cười. Bước chân sải rộng và nhanh bước tới bên bàn làm việc, vội vàng cầm lấy tập hồ sơ lên xem.
Không có người tê là Sở Mạch Thần. Không tồn tại.
Vậy là cô không đi theo người đàn ông khác. Vậy là không không phải bỏ hắn vì người đàn ông khác.
Soạt...
Tiếng lật trang giấy vang lên trong đêm tĩnh.
Hàng lông mày dày đậm của Sở Gia Minh nhíu lại.
Là sao? Trước khi mất tích thì Cố Liễu đã đến tìm hắn? Nhưng hắn không hề gặp cô.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
***
Cộp Cộp Cộp
Tiếng giày da nện xuống sàn nhà vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong Mê Hoặc, bởi vì lúc này đây, Sở Gia Minh với bộ mặt vừa có chút vui sướng lại vừa có chút tức giận đáng sợ.
Tại sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-chi-luyen-duc-vong-trien-mien/1519348/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.