Từ Đồ cô là con nhỏ phá phách. Mới có mười chín tuổi, nhưng lại làm Từ Việt Hải-cha của cô đau đầu không thôi. Cô từ trước đến giờ, không sợ trời, không sợ đất, về sau chỉ sợ đúng một mình Tần Liệt. Nhưng mà chuyện của về sau nên từ từ rồi mới nói! Còn hiện tại, cô vẫn vô tư với đúng cái lứa tuổi của mình-cái tuổi có đôi chút phá phách nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Đáng yêu hay không không quan trọng, quan trọng là cha cô đã trót vô tình, xem cô như là bao rác và "ném" cô vào chốn thâm sơn cùng cốc. Òa òa, ở đây không có báo hay hổ gì hết, nhưng lại có con sói già chỉ chờ chực nức đục thả câu liền muốn một phát cắn nuốt cô vào bụng! Tần Liệt! Tần Liệt! Cô chính là sợ nhất cái tính tình khó ưa của người đàn ông này!
Tần Liệt sao? Anh đã ngoài ba mươi tuổi rồi, theo như cô suy đoán, đây chính là thời kì "ế" của anh mất rồi! Đáng tiếc, quá đáng tiếc! Đẹp trai mà tính tình như cụ già mấy chục tuổi, đứa trẻ nhỏ nào yêu được hắn? Có ai không? Có không? Có không? Có không? Có! Chính là cô đây! Chết rồi! Trái tim bé nhỏ của cô đã bị anh thuần phục mất rồi! Cô phải làm sao đây?