Mưa lại bất ngờ đổ mạnh, ào ào trút xuống mái hiên.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ ảm đạm, nóc nhà dột mưa, những hạt nước rơi xuống cái chậu sứ hứng bên dưới rồi bắn nảy ra ngoài mặt đất, ẩm ướt một vùng xung quanh.
Từ Đồ đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn vào trong, trên chiếc giường phía đối diện người đàn ông ngồi đó khẽ khom người dém lại các góc chăn. Cô bé con nằm trên giường ngủ rất sâu, khuôn mặt xoay ra ngoài, trên làn da trắng hồng lốm đốm vết bẩn, cái bím tóc quai chèo hai bên đã bị lỏng lẻo bung rớt ra.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng mưa rơi ào ào không ngừng.
Từ Đồ không phá vỡ sự tĩnh lặng này, cô mím môi, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa xoay người bất ngờ đụng phải Lưu Xuân Sơn, Từ Đồ vỗ ngực: “Tía ơi, làm tôi sợ hết hồn.”
Lưu Xuân Sơn gãi trán, miệng toét lên cười thật tươi.
Từ Đồ kiễng chân sờ sờ đầu hắn, khích lệ: “Anh Xuân Sơn, anh làm tốt lắm.” Cô cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này thần kinh căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt nới lỏng ra rồi, mới cảm giác được một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân chạy dọc khắp cơ thể.
Triệu Việt lên tiếng hỏi: “Duyệt Duyệt vẫn còn đang ngủ sao?”
Từ Đồ nói: “Có lẽ ban ngày hoảng sợ quá, nên bây giờ ngủ rất sâu.”
Triệu Việt nói: “Nếu ở đây không còn việc gì, tôi đi đến chân núi gặp mấy người A Phu bọn họ trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-mua-he-liet-do/2301386/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.