Những đám mây đen thoắt ẩn thoắt hiện khắp bầu trời, lúc trong xanh lúc u ám.
Trên mặt đất vẫn còn đọng lại chút nước mưa của đêm qua, chiếc bàn dài và băng ghế trong sân cũng đã khô ráo.
Tối qua, sau khi về phòng, Đậu Dĩ leo lên giường đánh một giấc, nhưng nửa đêm cứ trằn trọc không ngủ sâu. Sáng nay thức dậy, lúc đi ra cửa đứng vươn vai kéo giãn thắt lưng cho đỡ nhức mỏi, mặt trời đã lên cao quá ba ngọn sào.
Hắn bị ánh nắng chói chang chiếu nhức mắt, cúi đầu hắt hơi mấy cái, dụi dụi mũi, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy Từ Đồ đang ngồi xổm trên bậc thềm trước cửa nhà bếp, trước mặt để một chậu nước, khay màu và bút cọ nằm kế bên chân, miệt mài rửa dụng cụ vẽ.
Đậu Dĩ dừng động tác trên tay, thong thả bước qua, bóng râm phủ xuống trước mặt cô.
Từ Đồ ngẩng đầu lườm, không thèm để ý, tiếp tục thả bút cọ vào chậu nước.
Đậu Dĩ: “Dậy sớm thế.” Hắn xoay người, ngồi xổm xuống bậc thềm bên cạnh.
“Trưa trờ trưa trật gần đứng bóng, còn sớm sao.”
“Ha, mấy lời này thật chẳng giống em chút nào.” Hắn nghiêng đầu nhìn cô.
Từ Đồ hừ một tiếng, tập trung vào công việc của mình, không nói chuyện.
Hai người cứ ngồi như vậy một hồi, Từ Đồ bắt đầu rửa tới khay đựng màu.
Đậu Dĩ nhẫn rồi lại nhịn, nhịn nhịn, không nhịn được, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi: “Tối qua… Em không sao chứ?”
Từ Đồ nói: “Không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-mua-he-liet-do/2301372/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.