Tần Liệt bật đèn quay đầu nhìn, có điều ánh mắt anh chỉ vừa rời đi có mấy giây thôi mà Từ Đồ đã lèn kín người như con sâu chui rúc trong chăn.
Trên giường ụ thành một hòn núi nhỏ im lìm bất động, qua một hồi lâu sau, cái chăn mới khẽ nhúc nhích.
Anh nhặt khăn tắm dưới nền nhà lên quấn quanh hông.
Kéo chăn một cái, không được, Tần Liệt dụi ngón trỏ dưới mũi phì cười, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn giấy: “Anh lau cho em nhé?”
“Hum.” Cô từ chối, một âm mũi ba phải.
Tần Liệt lại kéo chăn ra, bên trong càng túm chặt hơn.
Anh ngồi xuống giường, ôm cả hòn núi đặt lên đùi mình, dỗ dành: “Bẩn rồi, để anh lau cho sạch nào.”
Từ Đồ không hé miệng.
Tần Liệt đại khái tìm được vị trí mông của cô nàng, đánh yêu mấy cái, dọa dẫm: “Còn trốn nữa là anh không khách khí đâu đấy nhé.”
Qua mấy giây sau, ụ núi nhỏ mới ngọ nguậy.
Anh kéo chăn xuống, tìm được đầu cô.
Từ Đồ nghiêng người cuộn tròn thành con tôm nhỏ, mái tóc còn vương chút ẩm ướt che khuất hết khuôn mặt. Cô bé con này không phải lúc nào cũng to gan mạnh miệng, khi anh thật sự buông thả phóng túng, khi hai người trải qua chuyện nam nữ rồi, cô mới biết thẹn thùng xấu hổ, mới biết bẽn lẽn trốn nấp.
Tim Tần Liệt mềm nhũn, kìm lòng không đặng cúi người hôn cô.
Lúc này, cả tấm chăn đã được kéo xuống, mùi vị nồng đậm vừa rồi anh xuất ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-mua-he-liet-do/2301368/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.