Từ Đồ giảo hoạt hỏi: “Anh nói giúp em cai, có phải cũng có ý giống như em nghĩ không?”
Tần Liệt liếc cô nàng: “Em nghĩ gì nào?
“Anh nói trước đi.”
Tần Liệt nói: “Biện pháp mạnh, cứng rắn cấm.”
Từ Đồ: “…”
Mặt trời lên, ông chú già mất sạch tình thú.
Từ Đồ thở dài đánh thượt, lẽo đẽo đi theo níu vạt áo sau của anh: “Em thấy cai thuốc và giảm béo không khác nhau bao nhiêu, một người giảm không có động lực, hai người cùng cố gắng động viên nhau, mới có hiệu quả.”
Tần Liệt duỗi tay trái gỡ bàn tay nhỏ bé đằng sau ra, nhìn xung quanh, dừng một lúc, rồi nắm trong lòng bàn tay: “Có ý gì nào?”
Từ Đồ nói đùa: “Chúng ta cùng cai nha?”
“Được.”
Từ Đồ: “…”
Chẳng qua cô chỉ tùy tiện nói đùa một câu, đâu nghĩ anh lại sảng khoái đồng ý như thế: “Thật ạ!”
“Thật.” Tần Liệt chuyển tay phải của cô sang tay phải mình, ôm vai cô dịch vào trong lề đường, hai người đổi vị trí cho nhau, tránh cho người qua lại trên đường va phải cô.
“Phải làm thế nào để bỏ ạ?” Cô ngẩng đầu: “Nhai cau sao?”
“Cau cũng bỏ luôn.”
Từ Đồ chẳng tin chút nào, khẽ hứ một tiếng: “Vậy anh tính nhai cái gì? Nhai ngón tay?”
Tần Liệt không lên tiếng, qua một lúc sau, ném gì đó vào miệng, cái yết hầu nơi cổ họng không khỏi trượt xuống một cái, hai hàng lông mày nhăn lại.
Từ Đồ không thấy rõ: “Cái gì vậy ạ?”
“Há miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-mua-he-liet-do/2301367/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.