Tần Liệt trao cho cô một nụ hôn nhấc bổng.
Hai tay anh ôm mông cô, đôi chân mảnh mai của cô quắp chặt hông anh: “Anh bắt được gì nào?”
Từ Đồ cười khẽ.
“Chạy đến phòng anh làm gì, hửm?” Âm điệu khàn khàn của anh thoát ra khỏi cổ họng.
“Mèo mướp nhỏ.” Cô trả lời.
Tần Liệt bật cười, cánh tay xóc cô lên.
Lúc này, Đồ Đồ cao hơn anh rất nhiều, hai tay cô ôm tai và cổ anh, Tần Liệt ngẩng đầu, đón hơi thở của cô phả xuống.
Từ Đồ chiếm thế thượng phong, học theo cách bình thường anh làm, hơi chếch đầu, tìm một hướng thích hợp, môi lồng vào đan xen quyện chặt, lưỡi nhẹ nhàng uyển chuyển trườn vào hôn anh.
Tần Liệt đè cô lên vách tường, không chủ động chỉ đáp lại.
Nụ hôn này rất dài, đến khi tách ra, áo lót của cô đã bị đẩy lên trên, nơi căng tròn nõn nà kia hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Tần Liệt nghiêng đầu thở dốc, nhưng bàn tay không xê dịch: “Em quả là vừa học đã thông.”
Từ Đồ bưng mặt anh, lưng dán sát vào vách tường phía sau: “Em vốn dư dả lý thuyết mà, chỉ thiếu kinh nghiệm thực tiễn.”
“Sao không học cái gì lành mạnh hửm?”
Từ Đồ cúi đầu nhìn vị trí bàn tay anh: “Anh bây giờ lành mạnh lắm sao?” Cô kéo dài thanh âm, biếng nhác gọi: “Chú Tần…”
Trong nháy mắt, máu toàn thân Tần Liệt phọt thẳng ra ngoài, đầu ngón tay run run: “Không được phép gọi như vậy.”
“Vậy thì gọi là gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-mua-he-liet-do/2301365/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.