

Giờ cao điểm buổi sáng không bắt được taxi. Tôi vừa tập tễnh đi làm, vừa nghĩ cuộc hôn nhân hợp đồng ba năm của tôi và Phó Sùng sắp hết hạn. Tôi có thể rời đi rồi.
Tôi luôn biết Phó Sùng có một người trong mộng. Chỉ là không biết đó lại là cô gái vừa đ.â.m vào tôi trước mắt.
Cho đến khi Phó Sùng đến. Trong khoảnh khắc đó, tôi sững sờ.
Theo bản năng, tôi cứ nghĩ anh đến để đón tôi. Cô gái đứng trước mặt tôi đứng dậy, chạy nhanh tới. Vạt váy trắng bay lượn, cô ta nhào vào lòng anh.
"Phó Sùng, làm sao bây giờ, em đ.â.m phải người rồi."
Người đàn ông cởi áo vest ngoài, khoác lên người cô ta. Giọng nói trầm thấp, dịu dàng như thường lệ:
"Anh sẽ giải quyết."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.