Hai mươi cái xuân xanh trôi qua, Chung Diễn còn rất trẻ để trải qua biến cố lớn như vậy. Cụ thể lớn như thế nào ư? Không phải tuổi trẻ bị bệnh nan y? Không phải bị lừa tình lại còn lừa tiền a? Cũng không phải bị tai nạn, chấn động não gì đó, hay tàn tật gì đó??? Không, y chỉ là xuyên việt, xuyên tới một quyển sách, và còn phải sinh hoạt gần bên nhân vật phản diện lớn nhất. Chạy trốn ư? Không được, hắn còn phải uốn nắn đại BOSS, à không,... là khuyên nhủ đại BOSS quay về chính đạo.
Sau đó hắn vừa rơi xuống đất đã trông thấy nhân vật phản diện đang giết người. Chung Diễn: “… Ta thật sự không thấy gì hết…” Cố Huyền Nghiễn cười như gió xuân: “Ta đương nhiên tin tưởng sư huynh rồi.” Chung Diễn: “…” Cứu mạng! QAQ. “Sư huynh, huynh đoán sai rồi. Trong lòng ta không có đại đạo, cũng không có thiện niệm, càng không có cái gọi là chúng sinh vô tội. Chỉ cần huynh vui, ta sẽ hướng thiện, có thể cứu được tính mạng của huynh, ta lập tức tu ma.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.