Sáng sớm hôm sau lúc Chung Diễn tỉnh lại thì không thấy Cố Huyền Nghiễn bên cạnh, hắn vội vã dò xét bên ngoài, trước bình phong lộ ra bóng dáng của Cố Huyền Nghiễn, Chung Diễn mới nhẹ thở ra, rời giường mặc quần áo tử tế. Cố Huyền Nghiễn đang rửa mặt, thấy hắn đi ra bèn đưa cho hắn một chén nước muối súc miệng, rồi thuận tay vắt khô khăn đưa cho Chung Diễn. 
“Sư huynh, lau mặt đi.” 
Chung Diễn ngoan ngoãn lau mặt, lén cảm khái với hệ thống: Ài, Cố Huyền Nghiễn nhìn vậy thôi chứ thật ra là một quân tử dịu dàng. 
Hệ thống nào đó tối hôm qua tận mắt thấy Chung Diễn suýt nữa bị vị quân tử này bóp chết: “…” 
Được rồi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. 
Chờ hai người ăn xong bữa sáng, cách đó không xa đã ngân lên tiếng chuông, đại điển sắp bắt đầu rồi. 
Đạo tu võ tu thường ngày tu hành hoàn toàn dựa vào thiên tư và chăm chỉ mới có thể đột phá từng chút một, tiến vào cảnh giới khác nhau. Yêu tu và ma tu theo chính đạo thì dựa vào tu luyện bình thường, còn theo ma đạo thì lại đi chém giết đánh cắp tu vi của người khác. Còn Phật tu trừ tu hành bình thường ra thì cần phải giác ngộ trong phút chốc mới có thể đại thành. Có nhiều người khổ tu nhiều năm vẫn không thể hiểu được, cũng có người chớp mắt đã lập địa thành Phật. Lần này, Thích Ẩn đại sư tu hành một trăm hai mươi năm, cuối cùng giác ngộ, tiến nhập Đài Sen. 
Đại điển tổ chức ngoài điện La Hán, Thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-van-chua-diet-khau-ta/198269/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.